Việc nghiên cứu động học của phản ứng tạo phức có tầm quan trọng vềnhiều mặt:
1. Cần phải có những dữ kiện về tốc độ tiến hành các quá trình để thiết lập các cân bằng trong dung dịch phức chất. Đối với khá nhiều phức chất điển hình, việc thiết lập cân bằng sonvat hoá diễn ra rất chậm. Trong một số trường hợp cân bằng được thiết lập nhanh hơn nhờ những chất xúc tác có hiệu quả.
2. Cần có các dữ kiện động học để dự đoán cơ chếcủa phản ứng trao đổi và phản ứng thế trong cầu nội của phức chất.
31 trang |
Chia sẻ: haohao89 | Lượt xem: 2992 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Bài giảng Tốc độ và cơ chế phản ứng của phức chất, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
1
Hỗn hợp phức chất
NXB Đại học quốc gia Hà Nội 2006.
Tr 90 – 119.
Từ khoá: Động học hình thức, tốc độ phản ứng của phức chất, phản ứng thế, phản
ứng của cacbonyl và cơ kim.
Tài liệu trong Thư viện điện tử ĐH Khoa học Tự nhiên có thể được sử dụng cho
mục đích học tập và nghiên cứu cá nhân. Nghiêm cấm mọi hình thức sao chép, in
ấn phục vụ các mục đích khác nếu không được sự chấp thuận của nhà xuất bản và
tác giả.
Mục lục
Chương 4 TỐC ĐỘ VÀ CƠ CHẾ PHẢN ỨNG CỦA PHỨC CHẤT .......................... 2
4.1 Một số khái niệm về động học hình thức .......................................................... 2
4.2 Phức chất trơ và phức chất linh động................................................................ 4
4.3 Phản ứng thế .................................................................................................... 7
4.3.1. Cơ chế của phản ứng thế .............................................................................. 7
4.3.2. Phản ứng thế trong phức chất bát diện.......................................................... 8
4.3.3. Phản ứng thế trong phức chất vuông phẳng ................................................ 11
4.3.4. Ảnh hưởng trans ........................................................................................ 13
4.3.5. Phản ứng chuyển electron .......................................................................... 17
4.4 Phản ứng của các phức chất cacbonyl và cơ kim............................................. 20
4.4.1. Các phức chất cacbonyl kim loại ................................................................ 20
4.4.2. Các phức chất cơ kim của kim loại chuyển tiếp ...................................... 24
Chương 4. Tốc độ và cơ chế phản ứng
của phức chất
Lê Chí Kiên
2
Chương 4
TỐC ĐỘ VÀ CƠ CHẾ PHẢN ỨNG CỦA PHỨC
CHẤT
Việc nghiên cứu động học của phản ứng tạo phức có tầm quan trọng về nhiều mặt:
1. Cần phải có những dữ kiện về tốc độ tiến hành các quá trình để thiết lập các cân
bằng trong dung dịch phức chất. Đối với khá nhiều phức chất điển hình, việc thiết lập cân
bằng sonvat hoá diễn ra rất chậm. Trong một số trường hợp cân bằng được thiết lập nhanh
hơn nhờ những chất xúc tác có hiệu quả.
2. Cần có các dữ kiện động học để dự đoán cơ chế của phản ứng trao đổi và phản ứng
thế trong cầu nội của phức chất.
3. Trong một số trường hợp động học cho phép giải quyết vấn đề về cơ chế của các
quá trình raxemic hóa và chuyển vị không gian trong các phức chất.
4. Các phép đo động học cho phép thu được các dữ kiện về ảnh hưởng tương hỗ của
các nhóm trong cầu nội phức và trước hết là ảnh hưởng trans.
Ngoài ra các phức chất kim loại còn có vai trò quan trọng trong các phản ứng xúc tác,
đặc biệt là xúc tác men (chất xúc tác sinh học).
4.1 Một số khái niệm về động học hình thức
Các phản ứng với sự tham gia của phức chất là một trường hợp của phản ứng hoá học
nói chung. Vì vậy, các định luật động học cũng được áp dụng cho loại phản ứng này. Tuy
nhiên, do phức chất có cấu tạo phức tạp nên các phản ứng với sự tham gia của chúng đa
dạng và khá phong phú.
Trong trường hợp chung, tốc độ của một phản ứng được xác định bằng độ biến thiên
nồng độ của một trong các chất đầu hoặc các sản phẩm phản ứng trong một đơn vị thời
gian. Chẳng hạn đối với phản ứng:
[Co(NH3)5Cl]2+ + H2O → [Co(NH3)5 H2O]3+ + Cl– (4.1)
tốc độ phản ứng là hàm số của độ giảm số mol của [Co(NH3)5Cl]2+ hay của H2O trong
1 giây (hoặc trong 1 đơn vị khác của thời gian), hoặc của độ tăng số mol của
[Co(NH3)5 H2O]3+ hay của Cl– trong 1 giây.
Ngoài ra, để biểu diễn một cách định lượng tốc độ phản ứng người ta còn dùng thời
gian nửa chuyển hoá (thời gian bán phản ứng) t1/2. Đó là khoảng thời gian cần để chuyển
hoá được một nửa lượng chất đầu, hoặc tạo thành một nửa lượng chất sản phẩm. Ví dụ, đối
với phản ứng ở trên t1/2 = 113 giờ ở 25oC.
Đối với phản ứng (4.1) phương trình động học được viết:
3
v = k’[Co(NH3)5Cl2+][H2O]
Vì nước (dung môi) lấy rất dư nên nồng độ của nước coi như không đổi. Do đó:
v = k[Co(NH3)5Cl2+] , với k = k’[H2O]
k là hằng số tốc độ phản ứng, nó chỉ phụ thuộc vào bản chất của phản ứng và nhiệt độ.
Để giải thích cơ chế tương tác của các tiểu phân phản ứng, người ta thường sử dụng
hai mô hình lý thuyết: thuyết va chạm có hiệu quả và thuyết phức chất hoạt động. Sự phụ
thuộc tốc độ phản ứng vào nồng độ trong phương trình động học có liên quan với xác suất
va chạm giữa các phân tử chất phản ứng. Chỉ những va chạm có hiệu quả của các phân tử
mới dẫn đến phản ứng. Hằng số tốc độ phản ứng là thước đo tính hiệu quả của va chạm.
Giá trị của hằng số tốc độ phản ứng phụ thuộc chủ yếu vào sự định hướng không gian (tức
hình học thích hợp của va chạm) và năng lượng của các phân tử khi va chạm. Chẳng hạn,
để thực hiện phản ứng giữa các phân tử hoặc các ion có dạng không đối xứng cầu, thì các
tiểu phân khi va chạm phải có sự định hướng xác định trong không gian. Ví dụ, để hình
thành liên kết kim loại - cacbon thì ion CN– phải đến gần ion kim loại từ phía nguyên tử
cacbon, chứ không phải từ phía nguyên tử nitơ.
Hình học của phản ứng là yếu tố quan trọng đối với các phản ứng ở pha khí và cả ở
pha dung dịch. Các phân tử trong dung dịch được bao bởi các phân tử dung môi, do đó
chúng phải va chạm nhiều lần với các phân tử dung môi trước khi thoát khỏi vỏ bọc đó để
đi đến ion kim loại. Một số va chạm này đã tạo ra sự định hướng cần thiết cho phản ứng.
Yếu tố quan trọng nhất xác định tốc độ của đa số phản ứng là năng lượng của sự va chạm.
Khi va chạm, các phân tử phải thu được một năng lượng cần thiết đủ cho quá trình phản
ứng, nếu không thế thì phản ứng không xảy ra.
Theo thuyết phức chất hoạt động, quá trình tương tác giữa các chất phản ứng để biến
thành các chất sản phẩm diễn ra qua con đường tạo thành hợp chất trung gian gọi là phức
chất hoạt động. Phức chất hoạt động là một cấu hình nào đó của các tiểu phân phản ứng,
ứng với năng lượng cực đại trên con đường diễn ra của phản ứng. Là trạng thái không bền
có sự biến đổi về hình học, phức chất hoạt động không hoàn toàn là hợp chất hoá học theo
nghĩa thật đúng của từ này. Tuy nhiên, do có mặt cân bằng nhiệt động giữa phức chất hoạt
động và các chất phản ứng và do tốc độ phản ứng tỷ lệ thuận với nồng độ của phức chất
hoạt động, nên có thể đưa ra phương trình đối với hằng số tốc độ:
aE
RT
ok k e
−= (4.2)
trong đó ko là thừa số trước luỹ thừa, nó phụ thuộc chủ yếu vào nhiệt độ, Ea là năng
lượng hoạt hóa. Năng lượng hoạt hóa là năng lượng cần thiết để tạo thành phức chất hoạt
động (hình 39).
Khác với trạng thái đầu và trạng thái cuối của phản ứng là những trạng thái bền và
được thực nghiệm nghiên cứu, trạng thái trung gian không phải lúc nào cũng có thể nghiên
cứu được bằng thực nghiệm, kể cả trong lĩnh vực phức chất. Cực tiểu phụ trên đường cong
(đường chấm chấm) ứng với trường hợp khi trạng thái trung gian có một độ bền tương đối
nào đó.
4
Hình 39.
Năng lượng tương đối của các chất đầu, phức chất hoạt động và sản phẩm của phản
ứng (DH là năng lượng của phản ứng, Ea là năng lượng hoạt hoá)
Đối với những phản ứng có năng lượng hoạt hoá nhỏ, thì đa số các va chạm có đủ
năng lượng để tiến hành phản ứng. Còn nếu năng lượng hoạt hoá cao, thì đa số các va
chạm sẽ không có hiệu quả. Hằng số tốc độ của phản ứng nói chung càng lớn khi năng
lượng hoạt hoá càng nhỏ. Nếu biết được cơ chế phản ứng thì có thể xác định được cấu hình
và năng lượng của phức chất hoạt động, do đó có thể xác định được năng lượng hoạt hoá
và tốc độ phản ứng.
Có thể làm tăng tốc độ của những phản ứng với năng lượng hoạt hoá lớn bằng cách
tăng nhiệt độ hoặc dùng chất xúc tác. Khi tăng nhiệt độ thì tốc độ chuyển động của các tiểu
phân phản ứng tăng lên, làm tăng cường độ va chạm, dẫn đến tăng mạnh số va chạm có hiệu
quả. Còn chất xúc tác làm thay đổi cơ chế phản ứng, dẫn đến tạo thành phức chất hoạt
động mới (có chứa chất xúc tác) với năng lượng hoạt hoá thấp hơn.
4.2 Phức chất trơ và phức chất linh động
Phức chất trong đó một phối tử bị thế nhanh bởi một phối tử khác được gọi là phức
chất linh động (labile complex), còn phức chất trong đó sự thế phối tử xảy ra chậm được
gọi là phức chất trơ (inert complex). Để xác định sự khác nhau về mặt định lượng, H.
Taube đưa ra tiêu chuẩn như sau: ở 25oC với nồng độ của chất 0,1M, phức chất nào có sự
thế phối tử diễn ra ít hơn 1 phút được gọi là phức chất linh động. Tuy các phức chất bền
(stabile complex) thường là trơ, còn các phức chất không bền (destabile complex) là linh
động, nhưng cũng có trường hợp không hẳn như vậy. Ví dụ, ion xianua CN– tạo được phức
chất rất bền với Ni2+ và Hg2+. Độ bền của các phức chất này được thấy rõ ở chỗ cân bằng:
[Ni(H2O)6]2+ + 4CN– U [Ni(CN)4]2– + 6H2O
dịch chuyển mạnh sang phải, do ion Ni2+ có ái lực đối với ion CN– mạnh hơn hẳn với
các phân tử H2O. Nhưng nếu thêm ion CN– được đánh dấu bằng 14C, thì 14CN– hầu như tức
thời đi vào phức chất:
[Ni(CN)4]2– + 414CN– U [Ni(14CN)4]2– + 4CN–
5
Như vậy, tính bền của phức chất này không đi đôi với tính trơ của nó.
Một ví dụ khác, ion hexaammin coban (III) [Co(NH3)6]3+ không bền trong dung dịch
axit, nhưng nó chỉ chuyển gần như hoàn toàn thành [Co(NH3)6]2+, NH4+ và O2 ở nhiệt độ
thường trong môi trường axit sau vài ngày, nghĩa là tốc độ chuyển hoá của nó rất nhỏ. Như
vậy, [Co(NH3)6]3+ không bền trong môi trường axit, nhưng lại là phức chất trơ.
Có thể hiểu được tính bền và tính linh động của phức chất khi xét về năng lượng. Tính
bền của phức chất phụ thuộc và sự khác nhau về năng lượng của các chất đầu và của các
sản phẩm phản ứng, tức năng lượng DH của phản ứng (hình 38). Phức chất bền có năng
lượng nhỏ hơn nhiều so với năng lượng của các sản phẩm phản ứng. Còn tính linh động
của phức chất phụ thuộc vào sự khác nhau về năng lượng của nó và của phức chất hoạt
động (tức năng lượng hoạt hoá Ea): nếu Ea lớn thì phản ứng diễn ra chậm.
Đối với các phức chất với số phối trí sáu, có thể dự đoán được phức chất nào là
linh động, phức chất nào là trơ, vì cấu trúc electron của phức chất có ảnh hưởng căn bản
đến tốc độ phản ứng mà phức chất đó tham gia. Có thể phân loại các phức chất với số phối
trí sáu theo số lượng và kiểu electron d của nguyên tử trung tâm như sau:
• Phức chất linh động
1. Tất cả các phức chất trong đó nguyên tử trung tâm kim loại chứa các electron d trên
các obitan eg (dx2-y2 , dz2) hướng đến sáu phối tử, ví dụ [Ga(C2O4)3]3– d10 ( 6 42g gt e );
[Co(NH3)6]2+ d7 ( 5 22g gt e ); [Cu(H2O)6]
2+ d9 ( 6 32g gt e ); [Ni(H2O)6]
2+ d8 ( 6 22g gt e ); [Fe(H2O)6]
3+ d5
( 3 22g gt e ).
2. Tất cả các phức chất chứa ít hơn 3 electron d, ví dụ [Ti(H2O)6]3+ d1, [V(Phen)3]2+ d2,
[Ca(EDTA)]2– d0.
• Phức chất trơ
Các phức chất bát diện d3 và các phức chất spin thấp d4, d5, d6, ví dụ [Cr(H2O)6]3+ d3
( 32gt ); [Fe(CN)6]
3+ d5 ( 52gt ); [Co(NO2)6]
3– d6 ( 62gt ); [PtCl6]
2– d6 ( 62gt ).
Với sự phân loại này cần phải biết tính chất từ của phức chất (để biết phức chất là spin
thấp hay spin cao) và số electron d của nguyên tử trung tâm.
Sử dụng thuyết trường tinh thể có thể phân loại chi tiết hơn so với việc chia các phức
chất thành “trơ” và “linh động”. Phương pháp này dựa trên việc so sánh năng lượng bền
hoá bởi trường tinh thể của phức chất đầu và năng lượng này của phức chất hoạt động của
nó (cần nhớ rằng phức chất hoạt động là cấu hình của các phân tử chất đầu bảo đảm cho
phản ứng tiến hành được mà không cần thêm năng lượng). Nếu năng lượng bền hoá bởi
trường tinh thể của phức chất đầu lớn hơn nhiều năng lượng này của phức chất hoạt động,
thì phức chất đầu sẽ phản ứng chậm; còn nếu sự khác nhau là nhỏ thì phản ứng sẽ tiến hành
nhanh. Sự khác nhau này có ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng, vì sự biến đổi năng lượng
bền hoá bởi trường tinh thể được thêm vào năng lượng hoạt hoá của phản ứng. Nếu phức
chất hoạt động được bền hoá bởi trường tinh thể kém hơn phức chất đầu, thì sự mất tính
bền của phức chất hoạt động sẽ làm tăng năng lượng hoạt hoá của phản ứng, do đó làm
giảm tốc độ của nó.
6
Để thấy rõ điều này ta đưa ra kết quả tính năng lượng bền hoá bởi trường tinh thể
(NBTTT) của phức chất bát diện MX6 và phức chất hoạt động tháp đáy vuông MX5
(bảng13).
Bảng 13.
Năng lượng bền hoá bởi trường tinh thể của phức chất bát diện và phức chất tháp đáy vuông
NBTTT, D
Hệ Phức chất bát
diện
Phức chất tháp đáy
vuông
Biến thiên NBTTT, D
do 0 0 0
d1, d6 0,400 0,457 – 0,057
d2, d7 0,800 0,914 – 0,114
d3, d8 1,200 1,000 + 0,200
d4, d9 0,600 0,914 – 0,314
d5, d10 0 0 0
Qua các kết quả tính ở bảng trên thấy rằng khi chuyển từ phức chất bát diện d3 hoặc d8
sang phức chất hoạt động tháp đáy vuông thấy có sự mất rõ rệt năng lượng. Vì vậy, có thể
suy ra rằng các phức chất này sẽ phản ứng chậm; trên thực tế điều này xảy ra đúng như thế.
Tất cả các phức chất spin cao khác đều phản ứng nhanh và điều này cũng được thấy rõ trên
thực tế. Những tính toán tương tự cũng đã được tiến hành đối với các phức chất spin thấp.
Từ những tính toán kiểu như trên đối với các phức chất spin thấp và spin cao thấy rõ
rằng tốc độ phản ứng của các phức chất trơ giảm theo dãy d5 > d4 > d3 ~ d2 > d6 (các hệ d5,
d4, d6 là các hệ spin thấp). Tất cả những điều nói trên là bằng chứng cho thấy rằng nhiều
phức chất bát diện khi phản ứng tạo thành phức chất trung gian phối trí năm. Nhưng chỉ
nên coi các tính toán này là gần đúng vì mô hình hình học trên thực tế không phải là mô
hình đều một cách nghiêm ngặt đối với nhiều phản ứng.
Ngoài các yếu tố thông thường như nhiệt độ, chất xúc tác, v.v…, điện tích và kích
thước của nguyên tử trung tâm của phức chất cũng có ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng. Các
ion nhỏ với điện tích lớn tạo được các phức chất bền nhất và cũng tạo được các phức chất
tham gia chậm vào phản ứng. Như vậy, tính linh động của các phức chất đồng electron sau
đây giảm khi tăng điện tích của nguyên tử trung tâm:
[AlF6]3– > [SiF6]2– >[PF6]– > [SF6]
Tương tự tốc độ trao đổi các phân tử H2O trong cầu nội bằng các phân tử H2O* giảm
trong các dãy sau:
[Na(H2O)6]+ > [Mg(H2O)6]2+ > [Al(H2O)6]3+
[Sr(H2O)6]2+ > [Ca(H2O)6]2+ > [Mg(H2O)6]2+
Trong dãy phức chất bát diện với cùng phối tử, những phức chất với tỷ lệ điện tích:
bán kính lớn nhất thì phản ứng chậm nhất. Ví dụ, trong số các phức chất spin cao
[M(H2O)6]2+ của dãy kim loại chuyển tiếp thứ nhất thì [Ni(H2O)6]2+ (hệ d8) tham gia phản
ứng trao đổi với H2O* chậm hơn cả, điều này đã được dự đoán bởi thuyết trường tinh thể.
Còn tốc độ trao đổi H2O* lớn của [Cu(H2O)6]2+ được giải thích bằng cấu trúc bát diện lệch
tứ phương của nó: hai phân tử H2O ở trên và ở dưới mặt phẳng vuông trao đổi nhanh, còn
bốn phân tử H2O trong mặt phẳng vuông phản ứng chậm hơn nhiều.
7
Các phức chất vuông và tứ diện phản ứng nhanh hơn các phức chất bát diện tương tự.
Chẳng hạn, như đã nói ở trên [Ni(CN)4]2– trao đổi nhanh với 14CN–. Nhưng với phức chất
bát diện có độ bền gần như thế, ví dụ [Mn(CN)6]4–, [Co(CN)6]3– thì tốc độ trao đổi với
14CN– lại chậm. Tốc độ lớn của phản ứng với phức chất số phối trí 4, có lẽ là do xung
quanh ion trung tâm có đủ chỗ để nhóm thứ năm đi vào cầu phối trí. Sự có mặt của nhóm
đến này tạo điều kiện để đẩy ra một trong các phối tử của cầu nội.
4.3 Phản ứng thế
Có thể chia các phản ứng với sự tham gia của phức chất ra làm hai loại lớn: phản ứng
thế và phản ứng oxi hoá - khử. Đối với mỗi loại có thể chia ra nhiều cơ chế của phản ứng.
4.3.1. Cơ chế của phản ứng thế
Theo Ingold, các phản ứng thế có thể chia ra thành phản ứng thế nucleophin (SN) và
phản ứng thế electrophin (SE), tuỳ thuộc ở chỗ nhóm đi vào cầu nội (gọi là nhóm đến) cho
hoặc nhận electron. Các tác nhân ái nhân (phối tử) nhường các cặp electron của mình cho
nguyên tử trung tâm. Các tác nhân ái electron (nguyên tử trung tâm) nhận các cặp electron
đó từ các phối tử. Điều đó có nghĩa là sự thế một phối tử này bằng một phối tử khác được
gọi là sự thế nucleophin (SN), còn sự thế một nguyên tử trung tâm này bằng một nguyên tử
trung tâm khác được gọi là sự thế electrophin (SE). Trong hoá học phức chất thường gặp
trường hợp thế SN, nên ở đây chúng ta chỉ xét cơ chế thế kiểu này.
Có thể phân biệt hai kiểu thế cơ chế thế SN. Kiểu thứ nhất là cơ chế thế SN1, trong đó
phức chất đầu phân ly, mất đi một phối tử, đồng thời chỗ trống trong cầu phối trí sẽ bị
chiếm bởi phối tử mới. Sơ đồ cơ chế SN1 được biểu diễn, ví dụ, như sau:
[ ] [ ] [ ]n (n 1) nchËm nhanhm m mX YL MX L M L MY− −+ + + +− +⎯⎯⎯→ ⎯⎯⎯⎯→ (4.3)
Đặc điểm của quá trình này là giai đoạn đầu (mất X–) tiến hành tương đối chậm và do
đó nó quyết định tốc độ của toàn bộ quá trình. Sau đó phức chất trung gian, với số phối trí
nhỏ hơn số phối trí của phức chất đầu một đơn vị, sẽ kết hợp gần như tức thời với phối tử
mới Y–. Phương trình động học đối với quá trình (4.3) được viết như sau:
v = k[LmMXn+] (4.4)
Nếu cơ chế phân ly trên được thực hiện thì tốc độ phản ứng tỷ lệ thuận với nồng độ
của [LmM]n+, chứ không phụ thuộc vào nồng độ của Y–. Ký hiệu SN1 có nghĩa là sự thế
nucleophin đơn phân tử.
Kiểu thứ hai là cơ chế SN2. Trong trường hợp này không xảy ra sự phân ly, mà ngược
lại, phối tử bị thế và phối tử thế cùng tồn tại một thời gian nào đó ở phức chất hoạt động.
Khi đó dưới ảnh hưởng của phối tử thế, phối tử bị thế đầu tiên dịch chuyển khỏi vị trí cân
bằng của nó, rồi sau đó đứt ra, nhường chỗ cho phối tử thế. Như vậy, phức chất hoạt động
trong trường hợp này có số phối trí lớn hơn số phối trí của phức chất đầu một đơn vị. Dưới
đây là sơ đồ của cơ chế thế SN2:
[ ]n chËmm mYL MX L M−+ +⎯⎯⎯→ [ ]
(n 1)
nnhanh
mX
X
L MY
Y −
− +
+
−
⎡ ⎤ ⎯⎯⎯⎯→⎢ ⎥⎣ ⎦ (4.5)
8
Nếu cơ chế này được thực hiện thì tốc độ phản ứng sẽ tỷ lệ với tích số các nồng độ của
[LmM]n+ và Y– và phương trình động học được viết dưới dạng:
v = k[LmMX n+][Y–] (4.6)
Cơ chế SN2 có nghĩa là sự thế nucleophin hai phân tử.
Như vậy, ở cả hai kiểu cơ chế trên, các trạng thái đầu và cuối của hệ là như nhau,
chỉ khác nhau ở trạng thái trung gian. Theo một số tác giả khác, phản ứng kiểu SN1 được
gọi là cơ chế phân ly, còn phản ứng kiểu SN2 là cơ chế kết hợp.
Hai cơ chế vừa trình bày là hai trường hợp giới hạn, còn cơ chế thực thường ít khi đơn
giản như thế. Trên thực tế thường hình thành liên kết mới ở một chừng mực nào đó trước
khi liên kết cũ bị đứt hoàn toàn, có nghĩa là ở trạng thái trung gian phức chất hoạt động
không phải là phức chất có số phối trí năm, cũng không phải là phức chất mà nhóm thế và
nhóm bị thế đều đã liên kết bền. Vì vậy, chúng ta dùng ký hiệu SN1 và SN2 không phải để
chỉ những trường hợp giới hạn, mà để chỉ những cơ chế gần với những trường hợp giới hạn
đó.
Trong các sơ đồ thế ở trên, nếu Y là phân tử nước thì phản ứng được gọi là phản ứng
hiđrat hoá, hoặc phản ứng thuỷ phân axit. Nếu Y là ion OH– thì đó là phản ứng thuỷ phân
bazơ. Nếu Y là anion thì phản ứng được gọi là phản ứng thế anion hoá. Nếu X cũng là tiểu
phân tích điện âm thì phản ứng thế anion hoá thường được tiến hành ít ra qua hai giai đoạn:
anion ban đầu đầu tiên được thế bằng phân tử H2O (giai đoạn 1), sau đó H2O bị thế bằng
anion khác (giai đoạn 2). Nếu Y là X thì đó là phản ứng trao đổi, người ta “đánh dấu” hoặc
X, hoặc Y. Ví dụ, X là CN– thì Y là 14CN–; X là Cl– thì Y là 36Cl– v.v… Có thể làm ngược
lại: X được “đánh dấu” còn Y là nguyên tử thường.
4.3.2. Phản ứng thế trong phức chất bát diện
Phản ứng thế các phối tử trong cầu nội phức
Phương trình chung đối với các phản ứng thế phối tử được viết dưới dạng sau (không
viết điện tích của ion):
[L5MX] + Y → [L5MY] + X (4.7)
1. Trong số các phức chất đầu, phức chất ammin coban (III) được nghiên cứu nhiều
nhất, do chúng bền, dễ điều chế và phản ứng thường diễn ra chậm, thuận lợi cho việc
nghiên cứu động học. Vì các nghiên cứu về những phức chất này được