TÓM TẮT
“Con gấu” xuất hiện lần đầu tiên trong tập “Xuống đi, Moses”, tập sách bao gồm bảy
tác phẩm viết về dòng họ McCaslin. Faulkner gọi tác phẩm là một cuốn tiểu thuyết. Trong
“Con gấu” nhà văn kể cho chúng ta câu chuyện về mối quan hệ giữa con người và tự
nhiên. Ông tin tưởng rằng nếu tự nhiên được quan tâm đúng mực, thì cuộc sống của con
người sẽ tốt đẹp hơn. Nhân vật chính của tác phẩm Ike (Issac) McCaslin yêu cuộc sống
hoang dã. Cậu ngưỡng mộ gấu Old Ben, chúa tể của đại ngàn. Sau cái chết của Old Ben,
Ike cảm thấy như thể cái Đẹp bị xóa sổ khỏi trái đất. Cậu nghĩ về lòng tham của con
người. Cậu đi đến kết luận đấy là nguyên nhân gây ra thảm họa cho con người.
10 trang |
Chia sẻ: thanhle95 | Lượt xem: 300 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem nội dung tài liệu “Con gấu” (The bear) của William Faulkner, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TAÏP CHÍ ÑAÏI HOÏC SAØI GOØN Soá 5 - Thaùng 01/2011
35
“CON GẤU” (THE BEAR) CỦA WILLIAM FAULKNER
LÊ HUY BẮC (*)
TÓM TẮT
“Con gấu” xuất hiện lần đầu tiên trong tập “Xuống đi, Moses”, tập sách bao gồm bảy
tác phẩm viết về dòng họ McCaslin. Faulkner gọi tác phẩm là một cuốn tiểu thuyết. Trong
“Con gấu” nhà văn kể cho chúng ta câu chuyện về mối quan hệ giữa con người và tự
nhiên. Ông tin tưởng rằng nếu tự nhiên được quan tâm đúng mực, thì cuộc sống của con
người sẽ tốt đẹp hơn. Nhân vật chính của tác phẩm Ike (Issac) McCaslin yêu cuộc sống
hoang dã. Cậu ngưỡng mộ gấu Old Ben, chúa tể của đại ngàn. Sau cái chết của Old Ben,
Ike cảm thấy như thể cái Đẹp bị xóa sổ khỏi trái đất. Cậu nghĩ về lòng tham của con
người. Cậu đi đến kết luận đấy là nguyên nhân gây ra thảm họa cho con người.
ABSTRACT
“The Bear” appeared the first time in “Go Down, Moses” which included seven works
about the McCaslins. It was called a novel by Faulkner. In also “the Bear”, writer told us
the story of the relationship between human beings and nature. He believed if the nature is
cared as it should be human life better. The main character of Ike (Issac) McCaslin loved
the wild life, and he admired the bear Old Ben - the great lord of the Jungle. After the
death of Old Ben, Ike felt as Beauty wiped from the earth. He thought about the human
greed. He concluded that main cause of disaster for the human.
(*)Tác phẩm lần đầu tiên được in trong
tập Xuống đi, Moses (Go Down, Moses).
Đây là tuyển tập gồm bảy tác phẩm văn
xuôi hư cấu ngắn với nhiều thể loại có mối
liên hệ với nhau hợp thành. Trật tự của các
truyện là Was, Lửa và lò sưởi (The Fire
and the Hearth), Vai hề vận đồ đen
(Pantaloon in Black), Người già (The Old
People), Con gấu (The Bear), Châu thổ
Mùa thu (Delta Autumn) và cuối cùng là
truyện mang tên của cả tập Xuống đi,
Moses (Go Down, Moses). Nhìn tổng thể,
tác phẩm có thể được xem là một cuốn tiểu
thuyết, khác đi, ta có thể xem nó là tuyển
tập truyện ngắn và đặc biệt hơn, Con gấu
trong tác phẩm có thể được tách ra thành
một cuốn tiểu thuyết độc lập với dung
lượng dài gấp đôi tiểu thuyết Ông già và
(*)
PGS.TS, Khoa Ngữ văn, Trường Đại học Sư
phạm Hà Nội
biển cả của Hemingway. Nhân vật xuyên
suốt các tác phẩm này là Isaac (Ike)
McCaslin còn gọi là “Bác Ike” sống từ trẻ
cho đến già, là bác của nửa số dân trong
hạt mà chẳng có lấy một đứa con nào. Đến
nay, hầu hết ý kiến đều xem tác phẩm là
tập truyện ngắn. Trong khi đó, Faulkner
cho đến cuối đời vẫn khăng khăng Xuống
đi, Moses là một cuốn tiểu thuyết.
Tác phẩm được hoàn thành vào năm
1942, nhan đề đầy đủ ban đầu là Xuống đi,
Moses và những truyện khác (Go Down,
Moses and Other Stories). Sự kiện trong
truyện chủ yếu dựa vào lịch sử dòng họ
McCaslin kéo dài hơn một thế kỉ qua ba
thế hệ. Khu đồn điền được tạo dựng trong
bối cảnh hạt Yoknapatawpha. Những vấn
đề then chốt của tập sách bao gồm chuyện
nô lệ, nạn phân biệt chủng tộc, khát vọng
công bằng và đạo lí. Đặc biệt, Faulkner rất
36
chú ý mối quan hệ giữa con người và tự
nhiên, nguy cơ biến mất của những cánh
rừng đại ngàn, sự đối đầu của các quản gia
với chủ đất, tài sản và kế thừa.
Nhan đề tác phẩm, Xuống đi, Moses là
ẩn dụ mang tính tôn giáo. Có sự so sánh
ngầm giữa những người nô lệ da đen trong
cuộc sống thực tại với người Do Thái trong
thời gian làm nô lệ cho người Ai Cập, sau
được Moses giải thoát. Điều này được thể
hiện trong câu nói của nhân vật Mollie
Beauchamp trong câu chuyện cuối cùng.
Bà ta lặp đi lặp lại rằng cháu nội của bà “bị
bán cho các pharaoh”. Tính tín ngưỡng còn
được thể hiện trong mối quan hệ giữa con
người với tự nhiên, đặc biệt là đất đai, nơi
nuôi sống họ.
Con gấu tập trung nhất những biểu
hiện tôn giáo này. Một thứ tôn giáo mang
tính thần bí của thổ dân da đỏ pha trộn với
Thiên Chúa giáo. Nghi thức tôn giáo đầu
tiên mà cậu bé Isaac McCaslin đón nhận
trong tác phẩm là khai phóng năng lực
người khi bước vào tuổi trưởng thành.
Thông qua cách thức săn thú hoang, Isaac
được hướng dẫn để bước vào thế giới của
những người trưởng thành. Thầy của cậu
chính là một người da đỏ, mang dòng máu
thuần khiết Sam Fathers. Cảm nhận đầu
tiên của Isaac về rừng rậm là sự hoang sơ,
đầy cạm bẫy và dễ khiến con người lạc lối.
Con hươu đầu tiên lao đến chỗ cậu nấp rình
thú trong lần đầu tiên đi săn đã phóng vụt
qua như làn gió khiến cậu chẳng thể nào
kịp trở tay. Nhưng từ sau cái lần đó, bản
năng con người được đánh thức, khát vọng
chinh phục cõi hoang sơ vô cùng đã trỗi
dậy trong cậu bé. Chỉ mấy mùa săn sau,
cậu đã một mình tiếp xúc được với Old
Ben, linh hồn của hoang vu, chúa tể của
rừng thẳm.
Bài học đầu tiên Isaac học được từ
Sam là không bao giờ dồn con thú nào đó
đến chân tường và bản thân không được lộ
vẻ sợ hãi. Nếu thực hiện được hai điều đó,
Isaac sẽ là người chiến thắng: “Hãy dè
chừng. Cậu chẳng thể ngăn được chuyện
ấy. Nhưng chớ có sợ. Rừng sẽ không bao
giờ hại cậu nếu cậu không dồn nó vào chân
tường hoặc để nó ngửi thấy mùi khiếp sợ
của cậu. Một con gấu hay hươu phải sợ kẻ
hèn tương tự một người dũng cảm phải sợ
kẻ hèn đó”(1).
Đây chính là hai phẩm chất cốt lõi mà
theo Faulkner sẽ đảm bảo sự cân bằng
trong sự trường tồn của con người trong
các mối quan hệ với con người và với tự
nhiên. Không hèn nhát và không dồn ai đó
đến chân tường là hai triết lí sống thường
xuyên được Faulkner kí thác qua hình
tượng và trực tiếp phát biểu trong các bài
phỏng vấn hoặc diễn từ Nobel của mình. Ở
Con gấu, trong mối quan hệ với tự nhiên
Faulkner đã đưa ra triết lí tôn trọng và hài
hoà. Người và gấu Old Ben cùng “kí kết”
hiệp ước không tuyệt diệt lẫn nhau. Cả hai
đối đầu theo cách của các dũng sĩ thời cổ
đại trong bối cảnh sử thi. Nhóm người của
đại tá Compson và McCaslin cứ đến mùa
săn đều rời thị thành, đi sâu vào rừng, đến
khu trại dựng sẵn, để chuẩn bị cho một
mùa săn. Tại đó, họ chạm trán với Old
Ben, con gấu huyền thoại bởi sự từng trải,
lòng độ lượng, trí khôn và cả những vết
thương, đầu đạn nó mang trong mình suốt
bao nhiêu năm tháng của hành trình bị săn
đuổi, tẩu thoát và tấn công bảo vệ nòi
giống, bảo vệ sự sống của hoang sơ. Sự
việc đó được tái diễn từ năm này sang năm
khác. Nhóm đi săn không thể tìm cách tiếp
cận gấu già để hạ gục nó. Đôi lần, họ cũng
nã đạn trúng đích, nhưng chưa đủ để giết
chết Old Ben.
Trong tác phẩm, có ba nhân vật tôn
37
sùng Old Ben hơn cả là cậu bé Isaac, Sam
và Boon. Sam lúc này đã già, người luôn
bày tỏ ước nguyện sẽ tìm được con chó vĩ
đại đủ can đảm và sức mạnh để cầm chân
gấu già. Chính Sam sau này đã bẫy và
thuần hoá được chú chó Lion, một con chó
huyền thoại của đại ngàn, lai giữa các
dòng máu chó nhà và sói rừng. Lion tỏ ra
đáp ứng được khát vọng của nhóm thợ săn.
Nhiều năm sau đó, nhờ có Lion mà Old
Ben đôi phen rơi vào thế bất lợi, để nhóm
thợ săn tiếp cận và nã súng vào mình.
Sự tôn trọng mà cánh thợ săn dành cho
gấu già không phải không có cơ sở. Mỗi
khi cánh thợ săn vào rừng, động thái của
gấu già là dò xem năm nay họ có những ai
và mức độ tác hại đến rừng già như thế
nào. Tiếp đó, gấu già xua đàn gấu con đi
lánh nạn để giảm thiểu nguy cơ bị tuyệt
diệt Việc làm đó đã ghi nhận gấu già
không còn là một loại vật vô tri, mà có sự
khôn ngoan, nể phục con người.
Toàn bộ tinh thần của câu chuyện xoay
quanh trục nhận thức của con người về
nguyên nhân tồn tại của con người và vạn
vật. Trong lúc nhà văn cùng thời với
Faulkner là Hemingway đặt con người vào
môi trường thử thách khốc liệt để khẳng
định sức mạnh tinh thần và kĩ năng nghề
nghiệp, thì Faulkner lại để nhân vật vào
môi trường tự nhiên, khai thác sự thấu
hiểu, nhường nhịn để tạo sự cân bằng cho
tồn tại của vạn vật. Ở nơi đại ngàn đó, gấu
già không phải là con gấu duy nhất. Xung
quanh Old Ben còn có vô vàn những con
gấu khổng lồ, chân cũng bị bẫy cắt đứt như
nó, nhưng khôn ngoan và lĩnh hội được
tinh thần của đại ngàn, tinh thần của cái
đạo lí từ xa xưa của nguyên thuỷ tự nhiên
thì duy nhất chỉ có Old Ben mà thôi. Nó
xứng đáng trở thành thủ lĩnh tinh thần của
miền hoang dã. Theo Sam, Old Ben là linh
hồn của chốn đó “Bởi vì nó là gấu chúa.
Nó đã là người”.
Lịch sử văn chương Hoa Kì từng xuất
hiện nhiều bậc thầy văn chương có năng
khiếu trác tuyệt khi miêu tả loài vật. Gần
với Faulkner nhất là Jack London qua con
chó Buck huyền thoại. Nếu Buck được
xem là ẩn dụ cho bản năng vô thức của con
người thì tính chất ẩn dụ của Old Ben lớn
hơn. Old Ben vừa là cái phần vô thức vừa
là ý thức và cao hơn thế nữa, đó chính là
tôn giáo, triết học của con người.
Hành trình tiếp cận Old Ben của Isaac
mang tính chất của một nghi thức thiêng
liêng. Gặp Old Ben đồng nghĩa với việc
mở rộng tri thức về một vấn đề được tôn
đến mức thần bí mà cậu bé chưa hề biết.
Trong trường hợp này, đấy chưa phải là
vấn đề nhận thức tự nhiên mà còn là nhận
thức những điều bí ẩn mà nếu không trực
tiếp trải nghiệm, con người sẽ không bao
giờ có được những xúc cảm và tri nhận đó.
“Và Sam đợi cho đến khi hắn ăn xong
bữa tối rồi hắn cỡi con la chột mắt, Sam cỡi
một con trong đám la kéo, họ đi hơn ba
tiếng đồng hồ trong buổi chiều ngắn ngủi
không nắng, không theo lối mòn hay vết
chân thú nào mà hắn có thể nhận ra, tiến sâu
vào cánh rừng mà hắn chưa hề nhìn thấy
trước đó. Rồi thì hắn hiểu tại sao Sam để
hắn cỡi con la chột, không lồng lên khi ngửi
thấy mùi máu hay mùi dã thú. Còn con kia,
con la lành lặn ấy bỗng dưng khựng lại, cố
xông vòng và lồng lên, dẫu cho Sam đã
nhảy xuống, rồi giật lắc, vặn vẹo sợi dây
cương trong lúc Sam đang giữ chặt, cất lời
dỗ ngọt nó tiến lên bởi lão không dám liều
kéo mạnh ép nó bước tới, trong lúc ấy thằng
bé đã tụt xuống khỏi lưng con la chột đang
đứng yên. Rồi khi đứng bên Sam trong khu
rừng dày âm u cổ kính, dưới ánh chiều đông
thoi thóp, hắn lặng lẽ nhìn xuống cây gỗ
38
mục in dấu cào cấu của vuốt sắc, trên nền
đất ướt bên cạnh là dấu của bàn chân hai
vuốt khổng lồ co quắp. Lúc này hắn mới
hiểu rõ những gì mình nghe được trong
tiếng sủa của đàn chó trong rừng vào buổi
sáng hôm ấy và những gì hắn ngửi thấy khi
ghé mắt nhìn dưới gầm bếp nơi đàn chó co
ro trú ẩn. Cả trong hắn cũng vậy, chỉ hơi
khác một chút bởi chúng là loài vật cục súc
còn hắn thì không, duy chỉ khác nhau một
chút – sự háo hức, thụ động; sự đê hèn, ý
thức được sự mong manh và quan trọng của
chính hắn trong sự đối đầu với khu rừng
không tuổi, nhưng chẳng hề hoài nghi hay
sợ sệt tí nào; một vị tanh như đồng hoà
trong nước miếng đột nhiên trào lên miệng
hắn, một cú thúc mạnh đau nhói, hắn không
biết là ở trong đầu hay trong bụng lan ra
nhưng không hề chi; hắn chỉ biết rằng lần
đầu tiên hắn nhận ra cái con gấu từng chạy
trong vùng thính giác của hắn, từng chồm
chỗm trong những giấc mơ của hắn ngay cả
trước lúc hắn có thể nhớ hoá ra là cùng một
con gấu từng tồn tại trong vùng thẩm âm và
những giấc mơ của người anh họ, thiếu tá
De Spain, và thậm chí của cả lão tướng
Compson trước lúc đến lượt họ bắt đầu nhớ,
là con vật hữu sinh hữu tử và biết họ đến
trại hàng tháng mười một thực sự không có
ý định giết nó, chẳng phải vì không thể giết
được nó mà chỉ tại xưa rày họ thực sự
không muốn khả năng đó xảy ra”.
Nghi lễ đã được thực hiện, gấu già đã
giúp Isaac nhận thức được những tố chất
tiềm ẩn trong mình. Trong đó, nỗi sợ hãi
dường như chiếm ưu thế. Một nỗi sợ hiện
hữu tức thời khiến con người không thể kịp
phản ứng để giấu bỏ mà thực sự đối diện
với nó một cách trung thực và thẳng thắn
nhất.
Lần đầu Isaac tự đi vào rừng, cậu rất
muốn gặp Old Ben. Linh tính mách bảo
gấu đang âm thầm theo dõi cậu cho dù cậu
đã cố tình để lại cây súng ở trại. Isaac chỉ
mang theo đồng hồ và cái la bàn. Thế
nhưng Old Ben không chịu lộ diện. Chỉ
đến khi, hiểu được ý gấu, Isaac bỏ tất cả
những thứ được xem là sản phẩm của văn
minh lại phía sau, một mình trơ trụi bước
đến thì ngay lập tức gấu già xuất hiện.
Khoảnh khắc đó thoáng qua như huyền
thoại: “Khoảng trưa, hắn đã vượt xa dòng
suối nhỏ, dấn sâu vào miền rừng mới, xa lạ
mà hắn chưa từng đặt chân tới, lúc này
hành trình ấy không chỉ cần la bàn mà còn
cần cả đồng hồ bạc nặng, vỏ dày cũ kĩ của
ba hắn để lại. Hắn đã rời xa trại được chín
giờ, mấy tiếng nữa bóng tối sẽ buông
xuống. Hắn dừng lại, lần đầu tiên kể từ lúc
hắn đứng dậy khỏi cây gỗ khi hắn có thể
nhìn thấy mặt la bàn, và nhìn quanh rồi
chùi khuôn mặt đẫm mồ hôi vào tay áo. Vì
nhu cầu và ước nguyện, hắn đã sẵn sàng từ
bỏ bằng sự khiêm tốn, hoà bình mà không
hề tiếc nuối, nhưng rõ ràng điều đó chưa
đủ, cả việc để súng ở trại vẫn chưa đủ. Hắn
đứng yên một lát – một đứa trẻ, xa lạ và lạc
lối giữa ngàn xanh, giữa cái hư ảo bao trùm
của hoang vu bất tận. Rồi hắn rũ bỏ hoàn
toàn khỏi nó. Đó là chiếc đồng hồ và cái la
bàn. Hắn vẫn còn ô uế. Hắn tháo dây đồng
hồ và dây buộc la bàn ra khỏi áo khoác,
treo chúng ở bụi cây, tựa cây gậy bên cạnh
đi sâu vào [...]. Gấu xuất hiện đột ngột,
không một tiếng động và như đông kết với
bụi cây, cái la bàn và chiếc đồng hồ lấp
lánh khi tia nắng chiếu vào. Khi ấy hắn
nhìn thấy con gấu. Nó không phải vừa hiện
ra mà đã có ở đó từ lúc nào: nó đứng sừng
sững, bất động hoà trong ngàn xanh và
những đốm nắng nóng của buổi trưa lặng
gió, không lớn như hắn hằng mơ nhưng lớn
như hắn hoài vọng, trên nền sáng nhập
nhoà của khu rừng, gấu trông đồ sộ hơn và
39
phi chiều kích, đang nhìn hắn. Lát sau nó
rời đi, không vội vã. Nó băng qua khoảng
trống lững thững đi qua vùng ngập nắng,
bước qua, đứng lại, ngoái nhìn hắn qua vai.
Thoáng chốc, gấu biến mất. Nó không đi
vào rừng. Bóng nó nhạt nhoà chìm trong
cõi hoang vu không một dấu hiệu chuyển
động như cách hắn từng xem một con cá
pecca đồ sộ già nua chìm sâu trong làn
nước đen, mất hút mà vi của nó chẳng cử
động mảy may”.
Con người tuy xuất phát từ tự nhiên, có
mối ràng buộc vĩnh cửu nhưng lại ràng
buộc theo thế tương tranh, tương khắc. Tự
nhiên nuôi dưỡng con người và cũng hứng
chịu sự hi sinh để con người duy trì sự
sống. Song sự “hi sinh” đó bao giờ cũng
dừng ở một giới hạn nhất định. Con người
dẫu có khôn ngoan đến mấy nhưng vượt
qua giới hạn họ sẽ tự viết bản khai tử cho
chính mình. Toàn bộ Con gấu tập trung
vào triết lí này. Không phải ngẫu nhiên mà
hành trình săn gấu lại được thực hiện từ
năm này sang năm khác như một nghi lễ
thiêng liêng. Giữa nhóm người đi săn,
không phải là thợ săn chuyên nghiệp đó
với gấu dường như có một quy ước ngầm.
Cả hai đồng ý một cuộc đấu cân sức cân
tài. Gấu già có thể kiếm ăn trong khu rừng
thuộc sở hữu của dòng họ McCaslin,
nhưng đổi lại nó không được phép tấn công
gia súc của họ. Khi con ngựa non của họ bị
Lion tấn công, tướng Compson cho rằng
Old Ben đã vi phạm thoả ước do ông nghĩ
con ngựa non đó chết bởi Old Ben. Nhưng
rốt cuộc sự thật không phải như vậy. Gấu
già trước sau vẫn giữ chữ tín với con
người.
Có sự tương đồng trong cái nhìn của
Faulkner với Hemingway về mối quan hệ
giữa con người với môi trường tự nhiên.
Do cùng sống trong thời đại đỗ vỡ nhân
sinh sâu sắc, các nhà văn này không còn
đặt niềm tin vào xã hội mà gửi trọn niềm
tin đó vào tự nhiên. Ta thấy, nhân vật của
Hemingway từ chiến trường trở về tìm đến
với thiên nhiên hoang dã để xoa dịu nỗi
đau chiến trận. Trong tác phẩm vĩ đại của
đời mình, Hemingway đặt một ông lão trơ
trọi ra biển khơi để đối đầu và chinh phục
con cá kiếm khổng lồ một cách trung thực
và ngay thẳng theo cách nhóm thợ săn của
tướng Compson đối đầu với gấu già của
cõi hoang vu. Rốt cuộc con người chinh
phục được cõi hoang vu nhưng những
chiến thắng đó đều không trọn vẹn. Khi
Old Ben chết đi, cõi hoang vu không còn
sinh khí và những cuộc đi săn đâu còn ý
nghĩa. Tương tự khi hạ được con cá kiếm,
Santiago vào bờ chỉ với bộ xương cá
khổng lồ. Cảm quan về hư vô luôn hiện
diện trong tâm trí người đọc khi đến với
hai tác phẩm.
Phải chăng hành trình sống của con
người là cốt nhằm để chinh phục mọi trở
lực? Và một khi thắng đoạt được trở lực,
con người lại rơi vào cảm giác trống rỗng
của hư vô? Những câu hỏi này đâu dễ tìm
được lời đáp. Chỉ biết, những tay thợ săn
bất đắc dĩ đó chiến đấu bằng chính những
vũ khí tương đồng giữa người và thú.
Santiago giết con cá kiếm bằng một cú
phóng lao từ đôi tay của một người bình
thường. Trong khi đó, cái chết của Old Ben
đến từ nhát dao đâm trực tiếp từ Boon chứ
không phải bằng khẩu súng mà Issac đang
lăm lăm trên tay. Nhưng Boon chắc chắn
sẽ không giết Old Ben nếu Lion không tử
chiến với gấu.
Như thế, nhân vật luôn được tác giả
khai thác sự mâu thuẫn nội tại. Điều họ ao
ước có được lại cũng chính là điều họ
không muốn. Issac vào rừng lần theo dấu
chân Old Ben vừa muốn gặp nó nhưng lại
40
không muốn gặp vì nếu gặp cậu phải giết
chết nó. Đó là điều cậu hoàn toàn không
muốn. Tương tự là già Sam, con người
kiêu hãnh của rừng già, người luôn ao ước
có được một chú chó kì vĩ để đối đầu với
Old Ben. Điều đó mang lại mâu thuẫn lớn
trong Sam. Vì ngưỡng mộ Old Ben và xem
đấy như là biểu tượng của đại ngàn, một
mặt Sam không muốn huỷ hoại nó nhưng
mặt khác lão lại muốn tìm ra biện pháp để
chinh phục. Dường như đó là hai khía cạnh
trong tâm hồn của một con người. Sam rất
hiểu Old Ben. Chính lão là người đã mách
nước cho Isaac tiếp cận với Old Ben và
chính lão cũng là người biết Old Ben đang
xua lũ gấu non để tránh bị giết chóc... Khi
lão lừa bẫy được chú chó Lion (có nghĩa là
sư tử) lão kiên nhẫn thuần hoá nó theo cách
một con chó săn máu lạnh, không hề sợ bất
cứ giống vật nào trên đời. Lion là con lai
của nhiều huyết thống. Nó có độ tinh khôn
của chó nhà kết hợp với sự dũng mãnh của
chó sói. Dẫu đã quen với con người, nhưng
Lion vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh của một
con thú săn mồi dũng mãnh của đại ngàn.
Nhóm của tướng Compson dùng Lion để
tuyên chiến với Old Ben.
Trước khi Lion xuất hiện, đàn chó của
nhóm họ dù có can đảm đến mấy cũng đều
khuất phục trước gấu già. Khi Lion làm thủ
lĩnh, tình hình đã được cải thiện nhiều.
Nhiều lần trong những cuộc săn lùng, Lion
đã cầm chân được Old Ben, nhưng những
người truy đuổi thì không bao giờ đến kịp,
Gấu già luôn thoát thân trong gang tấc.
Cuộc thư hùng giữa Old Ben và Lion hằng
năm là đề tài bất tận cho những cánh thợ
săn và cả những người ưu thích phiêu lưu
tìm kiếm những giá trị nguyên sơ nơi miền
rừng thẳm. Mọi người đổ xô đến đó với hi
vọng được tận mắt chứng kiến giờ phút
cuối cùng của gấu già.
Sam chính là người cảm nhận được cái
chết sắp đến của Old Ben, và đương nhiên
là cả của Lion. Trong nhiều lần chạm trán,
bao giờ gấu già cũng tát đuổi Lion sang
một bên, giết chết những con chó khác để
thoát thân. Với Old Ben, hành động đó
dường như có sự nể phục và thiên vị đối
với Lion. Người đọc linh cảm được sự
sống của cả hai đều lệ thuộc vào nhau. Nếu
Lion không tử chiến với Old Ben thì Old
Ben cũng để cho Lion một con đường
sống. Nhưng mối quan hệ kiểu này thì khó
bền bởi một bên sẽ không bao giờ chùn
bước một khi cái tôi của mình chưa được
thể hiện. Tóm lại, mọi chuyện phụ thuộc
vào Lion. Sam biết rõ cái ngày ấy rồi sẽ
đến. Cả cậu bé Isaac cũng biết điều đó. Rốt
cuộc, trong đời con người ta ai cũng phải
giã từ nhiều thứ thiêng liêng nhất trên đời.
Không ai mãn kiếp được với những hạnh
phúc bất tận muôn đời.
Thời khắc của hai dũng tướng đã điểm.
Lion lao lên ngoạm vào cổ gấu. Cú ngoạm
định mệnh đó buộc Old Ben phải tự vệ.
Cuộc chiến như diễn ra trong mơ: “Bây giờ
rừng ở ngay trước mặt họ và bầu không khí
dày đặc mưa rung lên trong tiếng gầm. Âm
thanh rền vang, dội đến đập vào bờ sông
phía sau họ