Cuốn sách Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới

Chúng tôi bước vào trong nhà hàng và tôi nhận thấy hình như người đầu bếp cùng Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới này là đôi bạn thân. Trong suốt thời gian bữa ăn, tôi chú tâm đến việc quan sát anh ta mỉm cười cùng một ai đó trong số các sĩ quan thực khách ở nhà hàng. Khi ngồi vào bàn ăn, tôi buông lời nhận xét: 1. Anh sống trong một thế giới hoàn toàn khác, không giống của tôi chút nào. - Có nghĩa là sao? – anh hỏi lại. - Mọi thứ xung quanh anh – sự thân thiện, việc mọi người tiếp đãi nồng nhiệt, những nụ cười đầy thịnh tình tạo cho tôi cảm giác rằng anh quen với tất cả mọi người, còn họ cũng quen anh và cư xử với anh rất có cảm tình. Có phải anh là chủ nhà hàng này hay cái gì đó tương tự. Lại một tiếng cười vang tai được cất lên. Trước đó tôi cũng đã rơi vào tình huống bất tiện tương tự. - Cậu thử nói cho mình xem, anh nói, cậu thấy sao khi chứng kiến tất cả “những nụ cười và sự thân thiện đó”. Cậu gọi chúng là gì? – anh hỏi tôi. Lại một câu hỏi. - Chứng kiến ư? Ý anh muốn hỏi sao? - Ở đây, xung quanh chúng ta, trong không khí – cậu cảm nhận có cái gì đó đang tồn tại? Tôi hít một hơi thật sâu. Nhận thấy mình quen với cái thói khác thường của anh - thói quen luôn đặt ra một chuỗi câu hỏi. Bởi vậy không cần nghĩ lâu, tôi trả lời ngay.

doc276 trang | Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 2966 | Lượt tải: 4download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Cuốn sách Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TỦ SÁCH CHUYÊN NGHIỆP KINH DOANH THEO MẠNG NHÀ KINH DOANH THEO MẠNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI Tác giả: JOHN MILTON FOGG Dịch giả: Biên soạn: Hoàng Minh Tú ĐT: 097 349 22 88 Email: ceo.minhtu@gmail.com Websites: MỤC LỤC GIỚI THIỆU: NHÀ KINH DOANH THEO MẠNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI……………...5 CHƯƠNG I : MỞ ĐẦU………………………….8 CHƯƠNG II: NÓI SỰ THẬT……....................35 CHƯƠNG III: BÌ MẬT ĐƯỢC HÉ MỞ……...47 CHƯƠNG IV: BUỔI CHIẾU PHIM………….58 CHƯƠNG V: MỤC ĐÍCH LỚN HƠN CHIẾN THẮNG………………………………………….70 CHƯƠNG VI: DẠY TRẺ HỌC……………….9 CHƯƠNG VII: ĐẶT CÂU HỎI ĐÚNG CÁCH…………………………………………..105 CHƯƠNG VIII: THÓI QUEN LUÔN LÀ CHÍNH MÌNH…………………………………………..116 CHƯƠNG IX: NGƯỜI QUẢN GIA VĨ ĐẠI..134 CHƯƠNG X: CUỘC TƯƠNG NGỘ VỚI TỰ DO……………………………………………...156 CHƯƠNG XI: THÓI QUEN KHÔNG TIN TƯỞNG………………………………………..181 CHƯƠNG XII: NHỮNG BỨC TRANH CỦA NIỀM TIN……………………………………..194 CHƯƠNG XIII: ĐÀO TẠO NHỮNG NGƯỜI THẦY…………………………………………..215 CHƯƠNG XIV: BƯỚC ĐI TIẾP THEO CỦA BẠN LÀ GÌ…………………………………....236 CHƯƠNG XV: KẾT THÚC…………………245 NHÀ KINH DOANH THEO MẠNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI JOHN MILTON FOGG Chúng tôi bước vào trong nhà hàng và tôi nhận thấy hình như người đầu bếp cùng Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới này là đôi bạn thân. Trong suốt thời gian bữa ăn, tôi chú tâm đến việc quan sát anh ta mỉm cười cùng một ai đó trong số các sĩ quan thực khách ở nhà hàng. Khi ngồi vào bàn ăn, tôi buông lời nhận xét: Anh sống trong một thế giới hoàn toàn khác, không giống của tôi chút nào. Có nghĩa là sao? – anh hỏi lại. Mọi thứ xung quanh anh – sự thân thiện, việc mọi người tiếp đãi nồng nhiệt, những nụ cười đầy thịnh tình tạo cho tôi cảm giác rằng anh quen với tất cả mọi người, còn họ cũng quen anh và cư xử với anh rất có cảm tình. Có phải anh là chủ nhà hàng này hay cái gì đó tương tự. Lại một tiếng cười vang tai được cất lên. Trước đó tôi cũng đã rơi vào tình huống bất tiện tương tự. - Cậu thử nói cho mình xem, anh nói, cậu thấy sao khi chứng kiến tất cả “những nụ cười và sự thân thiện đó”. Cậu gọi chúng là gì? – anh hỏi tôi. Lại một câu hỏi. Chứng kiến ư? Ý anh muốn hỏi sao? Ở đây, xung quanh chúng ta, trong không khí – cậu cảm nhận có cái gì đó đang tồn tại? Tôi hít một hơi thật sâu. Nhận thấy mình quen với cái thói khác thường của anh - thói quen luôn đặt ra một chuỗi câu hỏi. Bởi vậy không cần nghĩ lâu, tôi trả lời ngay. Tôi cảm thấy ghen tị xen lẫn tính hiếu kỳ nữa. Tôi biết mình phải làm những gì để có thể được hưởng cuộc sống phú quý như vậy. Cậu nói ra xem nào, anh hỏi và cúi xuống nhìn tôi chằm chằm nhưng không có chút áp lực và đe dọa nào, cậu thật sự muốn thấy gì trong cuộc sống của mình? THÂN TẶNG Các bạn đồng nghiệp, và đặc bịêt là hai bạn đồng nghiệp hùng mạnh bật nhất trên thế giới là Suzane Fogg và John Maine CHƯƠNG I MỞ ĐẦU Có lẽ trong đời tôi sẽ chẳng bao giờ quên được buổi chiều hôm đó. Đó là lần đầu tiên tôi gặp nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất trên đời. Kể từ đó cuộc sống của tôi đổi khác, trở nên tốt đẹp hơn – mãi mãi! Trước tiên tôi nghĩ rằng mình nên kể cho các bạn nghe về quãng thời gian tôi sống ra sao trước khi tôi gặp anh ấy. Tôi mới chỉ làm việc có hơn bốn tháng trong một công ty hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh theo hình thức mạnh lưới, thế nhưng công việc diễn ra không mấy trôi chảy. Thực tế nó giống như một trò đùa tai ác. Sản phẩm thật tuyệt vời – tất cả những ai được tôi mời dùng thử sản phẩm đều đồng ý với điều đó. Thế nhưng, xem ra trong cuộc sống, việc tôi cố gắng tìm ra người có thể quan tâm tới triển vọng công việc kinh doanh của mình là điều vô bổ. Tôi làm việc 30 giờ một tuần (làm thêm) – tất cả các buổi chiều và phần lớn các ngày nghỉ – tất cả những gì làm tôi hài lòng thì đó là khoản thu nhập từ việc bán lẻ nằm trong khoản từ 150 đến 200 đôla một tháng! …Thật buồn cười. Thế nào mà tôi lại tính bằng công việc kinh doanh nhà có kiểu mẫu mới thời thượng sẽ đem đến cho tôi khoản thu nhập lên tới 1,56 đôla giờ! Lũ trẻ đã trở nên xa lạ. Vợ tôi bổng chóc ngao ngán và thất vọng đến nỗi có thể vì chuyện đó mà chuyển đến sống tại Alátca! Rõ ràng rằng hình thức kinh doanh theo mạng không phải dành cho tôi, cũng như vậy tôi đâu phải sống được vì nó. Tôi đã quyết định. Cuộc họp này sẽ là lần thử cuối cùng của mình. Như thường lệ, căn phòng khách sạn chật ních người. Khá vất vả tôi mới len vào được, trước mắt tôi là một đám đông đang vây lấy một ai đó đứng ở phía trước phần đầu của căn phòng. Tôi đã nhận ra một người quen trong số những nhà phân phối, tôi chỉ tay về phía nhóm những nhà kinh doanh này và hỏi cô ta. Ai ở đằng kia trong đám đông được mọi người quan tâm vậy? Ồ - cô khẽ đáp – đó là Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới đấy. Anh có muốn làm quen với anh ấy không? Tất nhiên rồi, - tôi nói. Chúng tôi cùng tiến tới người đàn ông nói tới đang đứng. Anh ấy có bề ngoài khá hấp dẫn: dáng vẻ đứng đắn, tuổi không quá 30, ăn mặc lịch sự nhưng tuyệt nhiên không quá bảnh chọe. Rõ ràng đây là một người thành đạt và thành công đã đến với anh. Người đàn ông khoác lên người bộ trang phục đắt tiền: Comlê kiểu Anh quốc với hàng khuy áo đắt tiền, cổ thắt cà vạt thêu ren, những bông hoa cùng với những khăn gắp bỏ trong túi áo ngực. Hoa trang trí trên chiếc cà vạt được điểm bằng những đốm đỏ màu Boóc – đô rất đẹp, tạo nên họa tiết của chiếc khăn… và, thưa vâng, tất nhiên nó phải là chiếc đồng hồ bằng vàng của hãng Rôléc Otxchiarơ, tôi lén nhìn thấy nó ở phía dưới cổ tay áo sơ mi của anh ấy. Tôi nhận thấy tôi rằng manger ở cổ tay áo được trang trí hoa văn thêu bằng chỉ hợp với gam màu của chiếc sơ mi. Phong cách tinh tế, tao nhã, - tôi tự nhủ. Tại thời điểm đó, trong đám đông vây quanh anh ấy có một lối đi và người bạn gái kéo tôi vào phía bên trong “vòng tròn”. Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại đang chăm chú lắng nghe những lời của người phụ nữ đứng đối diện với tôi, khi đó tôi bắt gặp ánh mắt anh ấy nhìn về phía mình. Anh ấy đặt tay lên vai người phụ nữ, xin lỗi cô ấy rồi tiến về phía tôi. Chủ động tay bắt tay tôi và nói với một giọng ấm áp khiến tôi xúc động mạnh. Chào cậu. Rất vui được làm quen với cậu. – Anh ấy tự giới thiệu quý danh và hỏi tên của tôi. Bây giờ, đối với tôi việc giới thiệu bản thân không còn là chuyện khó khăn gì. Thế nhưng trong lần gặp gỡ đó… tôi lại nói lải nhải điều gì đó không rõ ràng, thậm chí còn nói lắp. Trong vòng 25 năm qua tôi có bao giờ như vậy đâu chứ! Anh ấy xiết tay tôi và hỏi tiếp: - Công việc của anh ra sao? Tôi trả lời bằng câu gì đó theo lệ nhưng không nhớ chính xác, quả thực là như vậy. Đại loại là “ Cảm ơn anh, công việc ổn cả”. Anh ấy tiếp lời: - Câu nói chân tình đấy chứ? Chưa kịp nghĩ ra cớ từ chối lịch sự và né tránh câu trả lời, tôi đã tìm cách lấp liếm bằng cách kể cho anh ấy nghe công việc thực tại của mình. Anh ấy lắng nghe câu chuyện tôi kể chăm chú đến nỗi giống như là người đầu tiên được nghe câu chuyện. Tôi cảm nhận được điều đó gần như là bằng cơ thể mình. Thật ngạc nhiên! Tôi đã kể cho anh ấy nghe về công việc kinh doanh và cuộc sống riêng tư của mình. Thổ lộ tất cả, chẳng dấu diếm điều gì. Và cuối cùng thì thú nhận rằng cuộc họp này là hi vọng cuối cùng của tôi, bởi vì tôi sắp từ bỏ kinh doanh theo hình thức mạng. Dường như tôi đã nói với anh ấy: - Cuộc họp này đơn giản không phải là để cho tôi. Anh mỉm cười. Bỗng chợt tôi nhận ra rằng trong suốt quãng thời gian ngắn ngủi của câu chuyện, anh vẫn nắm tay tôi. Vừa đúng thời khắc đó anh siết chặt thêm và đề nghị. - Có thể sau cuộc họp cậu giành chút thời gian cho mình được không? Trước khi đáp lại bằng từ “không” một cách lịch sự và nói lời xin lỗi thì tôi lại nghe thấy giọng nói của mình. - Quỉ thật, điều đó thật là tuyệt. “ Quỉ thật” – tôi đã thốt lên lời lẽ như vậy một lần nữa như một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Một lần nữa, anh lại mỉm cười. Cảm ơn tôi. Nói rằng chúng tôi vẫn sẽ gặp nhau sau cuộc họp. Sau đó anh trở lại với người phụ nữ đang nói chuyện khi nãy, họ ngồi xuống hàng ghế đầu tiên bên phải sân khấu rồi tiếp tục câu chuyện bị cắt ngang khi trước. Từ nãy đến giờ người phụ nữ vẫn đi đi lại lại trong căn phòng khách sạn. Tôi ngồi trên chiếc ghế bành kê cuối gian phòng, chiếc ghế từ lâu đã thuộc quyền sở hữu “của tôi”. Tôi coi đó là “khu vực tiện lợi”. Đó là nơi tôi có thể giấu mình. Và tôi biết điều đó. Cuối cùng, phần chính thức của cuộc họp cũng kết thúc, nhóm những nhà phân phối mới ra về cùng với những người đỡ đầu của mình. Tôi đứng cạnh chiếc mắc áo. Đúng lúc đó anh tiến vế phía tôi, môi mở một nụ cười ấm áp. Tôi hướng về gương mặt rạng rỡ tươi cười của anh ấy và cất lời: - Anh biết không, nếu như tôi nghĩ ra cách đóng gói nụ cười đang nở trên môi anh thì tức là tôi đã tạo ra một sản phẩm lý tưởng. Có thể làm giàu được sau thời gian 2 tuần lễ.! Anh phá lên cười rất to, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng khiến cho mọi người đã ra khỏi cửa phải ngoảnh lại nhìn. Lúc đó tôi cảm thấy rất khó xử. Thật tuyệt! – anh thốt lên, Cảm ơn cậu! Đó là một nụ cười thật tuyệt diệu phải không nào? Dù gì thì mình cũng đã tạo được một nụ cười riêng – từng bước từng bước một. Trước đây không phải lúc nào mình cũng cười được vậy đâu. Phải, - anh tiếp lời, mình tự hào vì điệu cười đó. Nói xong anh lại cất tiếng cười phóng khóang hơn, vang vọng hơn. Bản thân tôi cũng thấy rất thú vị với điệu cười đó. Nào, chúng ta đi thôi, anh nắm tay tôi rồi kéo về phía lối ra. Chúng ta đi uống chút cà phê và kiếm chút gì đó ăn chứ nhỉ. Chắc hẳn cậu cũng chưa ăn trưa? Tôi cho biết trước cuộc họp có lót dạ một chút quả hồ đào. Cậu ăn sáng trên đường tới đây hả? – anh hỏi. Đâu phải vậy, tôi đáp, tôi mua ở cửa hiệu phía đằng kia kìa Mình cũng từng ăn trưa ở đó, đồ ăn và cách phục vụ không được tốt cho lắm. Thậm chí, giá lại còn hơi cao. Cậu có biết, - anh bật cười, cái cửa hiệu này dễ làm cho người ta cảm thấy thất vọng. Tôi đồng tình và cũng cười theo. Thật là dễ chịu trong không gian của anh. Rõ ràng anh đã làm thay đổi thế giới quan của tôi, hơn thế nữa còn thay đổi một cách nhanh chóng. - Thế cậu muốn ăn món gì nhất? – anh hỏi Chưa kịp nghĩ ra một câu trả lời lịch sự và xa vời với thực tế thì anh đã tiếp lời: Có lẽ là món ăn Ý nào đó. Hay đấy! Mình cũng đang muốn vậy. Có thể mời cậu đến chỗ mình rất thích lui tới? Đến đó chỉ mất khoảng 10 phút đi xe thôi. Đi xe của anh hay dùng xe của tôi nhỉ? – tôi hỏi Của mình đi, - anh đề nghị, mình để nó ngay ở dưới lối vào. Tôi phân vân không biết nhà kinh doanh mạng vĩ đại nhất thế giới này đi lọai xe nào. Một chiếc xe ngoại và… tất nhiên rất đắt tiền rồi. Khi người gác cửa mở cánh cửa bên phải của chiếc xe, khi ngồi vào trong tôi nhận ra đó là một chiếc Ford hòm đời trung được sản xuất giữa thập niên 1970. Chiếc xe chỉ được sơn thô màu bạc. Tôi cảm thấy sửng sốt, thật vậy, không hề cường điệu một chút nào. Không biết lúc đó nét mặt tôi ra sao, nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy nhận thấy trên đó phảng phất nỗi tuyệt vọng. Anh bật cười và hỏi: Sao mặt cậu lại nghệt ra thế kia, cứ như đang chờ đợi điều gì khác sao? Phải đấy. Thế cậu mong đợi điều gì? Tôi không rõ nữa… một chiếc Mécxêdét, chiếc Porsh… chiếc Rol Royce hay một chiếc xe khác đại loại như vậy. Tiếng cười của anh lại vang lên phía sau những cánh cửa khách sạn đã khép. Tiếng cười nhỏ, dường như không phải cất ra từ cái miệng mà hoàn toàn bằng cơ thể anh. Từ đỉnh đầu cho tới gót giầy. Cậu gác cửa cũng không nhịn được cười. - Phải, mình có cả những chiếc xe lọai đó nhưng chiếc xe hòm này mình thích hơn cả. Cậu có biết Same Wolton – nhân vật giàu có nhất nước Mĩ chứ? Nghe đâu trị giá tài sản của ông ta lên đến 22 tỉ đôla Mĩ, và Wolton cũng chỉ xử dụng chiếc Ford hòm như xe này. Đối với Chú Sam như vậy cũng tốt lắm rồi… Anh nói bâng quơ. Nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới rút ví cho người gác cổng tấm séc 10 đôla. Nói lời cảm ơn và hi vọng sớm gặp lại. Đang rảo bước bỏng dừng lại, dường như chợt nhớ ra điều gì anh bèn hỏi chàng thanh niên: - Công việc kinh doanh của cậu thế nào rồi Chris? Cậu gác cổng trẻ tuổi, vẻ mặt còn non giống một cậu học sinh trung học, trả lời: Tuyệt vời thưa ngài. Tháng trước tôi đã đạt được danh hiệu VIP. Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã tiến cử tôi với Barbara. Chị ấy thật là siêu. Thật tuyệt, Nhà kinh doanh mạng vĩ đại nhất thế giới này, cậu làm việc chăm chỉ đấy Chris à. Cậu đã lĩnh hội được nhiều điều rồi đấy. Cậu rất xứng đáng với những thành công đạt được. Thế còn kế hoạch tới đây thì sao? – anh hỏi. Chà! – chàng trai trẻ trầm ngâm một lát rồi đáp, - tôi sẽ làm tại khách sạn 2 hoặc 3 tháng nữa. Ngài đã không nhầm khi chọn địa điểm này, - chàng trai nói và nhìn về phía khách sạn. Tại đây tôi đã gặp được một vài người tốt nhất trong số những người có năng lực. Bây giờ tôi nghĩ đến việc đi du ngoạn. Phần lớn những người trong nhóm kinh doanh này đến San – antonio và tôi nghĩ mình sẽ đến đó một vài tháng. Còn sau đó thì ai mà bíêt được? Có thể là Đức hay Nhật Bản lắm chứ? Hãy cho tôi biết về những kế họach của cậu. Ơ Nhật Bản tôi biết một vài người và cậu sẽ thấy thú vị khi làm quen với họ đấy, người bạn mới của tôi đưa ra lời đề nghị. Nhất định là vậy thưa ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều, - chàng thanh niên trả lời một cách nghiêm túc. Qua giọng nói có thể tin rằng cậu ta sẽ làm như thế thật. Chúc cậu một buổi tối tốt lành, Chris! – nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất hành tinh nói với chàng trai trẻ khi chiếc xe từ từ chuyển bánh. Trên đường tới nhà hàng, chúng tôi có nói chuyện đôi chút. Rõ ràng rằng tôi là người ít nói hơn còn anh ấy thì luôn đặt ra cho tôi một chuỗi câu hỏi. Anh hỏi tôi sống ở nơi nào trong thành phố… tôi có thích nơi ấy hay không… hàng xóm của tôi ra sao… nhà cửa thế nào… lũ trẻ nhà tôi có thích căn nhà đó không và chúng đang học ở trường nào… Xin đừng nghĩ đó là một cuộc phỏng vấn. Hoàn toàn không phải vậy. Đó chỉ là tính hiếu kỳ và cách thể hiện sự quan tâm của anh đối với tôi, - trò chuyện với anh quả thật tôi thấy tâm hồn mình thật thảnh thơi. Chắc chỉ khoản 10 phút thôi tôi đã kể cho anh nghe rất nhiều điều về cuộc sống của mình. Nhiều hơn bất kỳ ai tôi đã kể cho nghe trước đây. Khi xe đổ trước cổng nhà hàng, một nhân viên mặc đồng phục tiến đến chúng tôi một cách thân tình. Cậu mở cánh cửa bên phía tôi và hỏi tôi có phải lần đầu viếng thăm nhà hàng không. Tôi trả lời rằng đây là lần đầu tiên tôi lui tới nhà hàng này. Tiếp đến anh nhân viên tán chuyện rằng anh rất vui khi nhìn thấy tôi tới đây. Hi vọng những món ăn của nhà hàng sẽ làm vui lòng những vị khách mới. Nếu tôi là thực khách sành ăn các món cá thì cậu khuyên nên dùng món cá linh lăng. Xem ra chàng nhân viên này rất nhiệt tình mời tôi dùng thử món ăn đặc sắc của nhà hàng. Tôi cảm ơn cậu ta và cảm thấy hơi mất tự nhiên một chút. Tôi chưa quen với việc để cho ai đó thể hiện sự quan tâm giống như anh chàng gác cửa nhà hàng, có lẽ thuộc hạng sang vào bật nhất này. Chúng tôi bước vào bên trong nhà hàng và tôi nhận thấy người đầu bếp và nhà kinh doanh theo mạng vĩ đại nhất thế giới này là đôi bạn thân. Trong suốt thời gian bữa ăn, tôi chú tâm đến việc quan sát anh mỉm cười cùng một ai đó trong số các sĩ quan hoặc thực khách của nhà hàng. Khi ngồi vào bàn ăn, tôi buông lời nhận xét: Anh sống trong một thế giới hoàn toàn khác, không giống của tôi chút nào. Có nghĩa là sao? – anh hỏi lại. Mọi thứ xung quanh anh – sự thân thiện, việc mọi người tiếp đãi nồng nhiệt, những nụ cười đầy thịnh tình tạo cho tôi cảm giác rằng anh quen với tất cả mọi người, còn họ cũng quen anh và cư xử với anh rất có cảm tình. Có phải anh là chủ nhà hàng này hay cái gì đó tương tự? Lại một tiếng cười vang tại được cất lên. Trước đó tôi cũng rơi vào một tình huống bất tiện tương tự. Cậu thử nói cho mình xem, anh nói, cậu thấy sao khi chứng kiến tất cả “những nụ cười và sự thân thiện đó”. Cậu gọi chúng là gì? - Anh hỏi tôi Lại một câu hỏi. Chứng kiến ư? Ý anh muốn hỏi sao? Ở đây, xung quanh chúng ta, trong không khí – cậu cảm nhận có cái gì đó đang tồn tại? Tôi hít một hơi thật sâu. Nhận thấy mình bắt đầu quen với cái lối khác thường của anh – thói quen luôn đặt ra một chuỗi câu hỏi. Bởi vậy không cần nghĩ lâu tôi trả lời ngay. Tôi cảm thấy ghen tị xen lẫn tính hiếu kỳ nữa. Tôi muốn biết mình phải làm những gì để có thể được hưởng cuộc sống phú quý như vậy. Cậu nói xem nào, anh hỏi và cúi xuống nhìn tôi chằm chằm nhưng không có chút áp lực hoặc đe dọa nào, cậu thật sự muốn thấy gì trong cuộc sống của mình? Bữa ăn kéo dài hai tiếng cùng cuộc đàm luận bắt đầu như vậy đấy. Đó là bữa ăn thú vị nhất mà tôi được tham dự từ trước đến nay, và cũng là cuộc mạn đàm hấp dẫn nhất của tôi từ trước đến nay. Anh chỉ hỏi và ngày càng hỏi tôi nhiều hơn, có câu hỏi thường đi kèm với các cụm từ: “…..hãy kể cho mình nghe về điều đó chi tiết hơn đi…” hay “ … cậu có thể kể thêm cho mình về chuyện đó được không? ”. Thế đấy, tôi chẳng còn cách nào khác là thổ lộ hết với anh ấy mọi chuyện mà trước đây chưa từng chia sẻ cùng ai, thậm chí với người gần gũi nhất là vợ tôi! Có một vài lần trong câu chuyện trên bàn ăn, anh có hỏi một vài câu để tin chắc xem có hiểu đúng ý tôi hay chưa. Những câu hỏi đó hơi kỳ cục vì lẽ rằng anh cứ hỏi chuyện này chuyện nọ có đúng hay không. Thậm chí những “chuyện này chuyện nọ” tôi cũng chưa từng bao giờ nói ra với bản thân. - Tôi hiểu, mấy chuyện đó nói ra thì cũng chẳng dễ hiểu cho lắm, phải vậy không? Bây giờ tôi sẽ lấy cho anh vài ví dụ. Tôi đã kể cho anh nghe về thời gian trước đây, cũng khá lâu rồi, tôi đã làm việc cho một công ty kinh doanh máy tính ở Cambrige, bang Massachuset ra sao. Nói là “công ty” thì quả cũng hơi ngượng mồm vì “công ty” chỉ do một tụi bạn đứng ra thành lập. Chúng tôi tự nuôi mình bằng những chiếc máy tính ra đời đầu tiên. Đó là quãng thời gian cuộc sống của tôi phải trải qua những lo âu và hồi hộp. Công việc khá thú vị, mọi người cũng rất tuyệt diệu: họ rất thông minh và làm việc rất nhiệt tâm. Quãng thời gian đó tôi cảm thấy mình thật thoải mái. Anh tiếp tục hỏi tôi: Thế có nghĩa cậu là người đi tiên phong Anh không thấy tôi có ý gì sao? “người đi tiên phong? ”, tôi nhắc lại. Không, tôi đâu phải là người đi tiên phong. Đơn giản tôi chỉ làm cho khuây khỏa thôi. Thế có ai học được ngón nghề kinh doanh nào trước đó không? – anh hỏi tôi. Tôi nghĩ rằng không và cũng nói y như vậy. Anh hỏi lại lần nữa - Thế có nghĩa cậu là người khai sáng? Có lẽ phần nào đó tôi nhìn anh với ánh mắt lạ lùng bởi vì anh lại ngả người về phía trước và rồi lại cất tiếng cười vang tai, tôi đã không còn ngại ngùng trước cách thể hiện niềm vui của anh. Rõ ràng rằng, các thực khách của nhà hàng cũng đã quen với việc đó. Họ chỉ ngoái lại và mỉm cười, và rồi trở lại tiếp tục với câu chuyện đang dở dang. - Ối … trờ ạ, - tôi lẩm bẩm một cách ấp úng, thế là anh đã biết cách bóc mẽ tôi. Tốt thôi, cứ cho là tôi đi tiên phong trong thời điểm đó đi. Anh nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên và hỏi: - Chỉ có lúc đó thôi sao? Tại sao không phải là bây giờ? Không biết trong đầu anh ấy đang có ý gì? - Ok, thì cứ cho tôi là người đi tiên phong đi. Nhưng mà hình như tôi đã đánh mất chiếc xe hòm có mui của mình… Trong lúc đang nói tôi có thể đoán được chính xác bây giờ anh sẽ nói ra điều gì. Chuyện về “chiếc ôtô”, tôi tin là vậy. Thế rồi mãi chẳng thấy anh nói thêm câu nào. Một bầu không khí tĩnh lặng bao phủ. Cả tôi và anh đều lặng thinh. Tôi cảm thấy lòng mình ngổn ngang. Cuối cùng anh phá vở bầu không khí tĩnh lặng ấy bằng một câu hỏi: Thế bây giờ cậu đang nghĩ gì? Lúc này á? – tôi hơi hấp tấp hỏi lại. Sau đó vương vai lắc đầu rồi nói tiếp. Không, tôi đang chờ đợi. Chưa rõ là khi nào. Đơn giản chỉ là…, à tôi cũng chẳng biết nữa. Anh nghe này, có chuyện gì xảy ra không vậy? – tôi hỏi. – Tôi muốn nói rằng anh đang đặt ra cho tôi những câu hỏi và những chuyện mà trước kia chưa từng có ai nói cho tôi. Những chuyện khiến cho tôi phải rơi vào ngõ cụt, và không biết trả lời anh điều gì… hay thậm chí nghĩ gì. Anh vẫn lẳng lặng, chỉ hơi ngả đầu về phía trước và quay đầu lại nhìn về phía bên phải tôi như đang chuẩn bị nuốt từng lời tôi nói. Nét mặt anh