• Văn hóa: văn: đẹp
Hóa: sự chuyển đổi thành cái đẹp
là một hệ thống hữu cơ những giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo ra và tích lũy trong quá trình hoạt động thực tiễn trong sự tương tác giữa con người với môi trường tự nhiên và xã hội.
• Văn minh: văn: đẹp
Minh: là sáng (chỉ tia sáng của đạo đức biểu hiện ở chính trị, pháp luật, văn học, nghệ thật…)
Là trình độ phát triển nhất định của văn hóa về phương diện vật chất đặc trưng cho 1 khu vực rộng lớn, 1 thời đại hoặc cả nhân loại
• Văn hiến: là văn hóa thiên về giá trị tư tưởng do người hiền tài truyền tải, thể hiện tính dân tộc, lịch sử nhất định
• Văn vật: là truyền thống văn hóa tốt đẹp biểu hiện ở nhiều nhân tài trong lịch sử và trong những di tích lịch sử. Văn vật thường gắn với những truyền thống, thành quả văn hóa hoặc những thế hệ nhân tài tiêu biểu cho 1 miền, 1 vùng, 1 địa phương.
25 trang |
Chia sẻ: ttlbattu | Lượt xem: 4783 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề cương thi tốt nghiệp - Cơ sở văn hóa Việt Nam, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
=====================================
ĐỀ CƯƠNG THI TỐT NGHIỆP
CƠ SỞ VĂN HÓA VIỆT NAM
=====================================
Các khái niệm cơ bản
Văn hóa: văn: đẹp
Hóa: sự chuyển đổi thành cái đẹp
là một hệ thống hữu cơ những giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo ra và tích lũy trong quá trình hoạt động thực tiễn trong sự tương tác giữa con người với môi trường tự nhiên và xã hội.
Văn minh: văn: đẹp
Minh: là sáng (chỉ tia sáng của đạo đức biểu hiện ở chính trị, pháp luật, văn học, nghệ thật…)
Là trình độ phát triển nhất định của văn hóa về phương diện vật chất đặc trưng cho 1 khu vực rộng lớn, 1 thời đại hoặc cả nhân loại
Văn hiến: là văn hóa thiên về giá trị tư tưởng do người hiền tài truyền tải, thể hiện tính dân tộc, lịch sử nhất định
Văn vật: là truyền thống văn hóa tốt đẹp biểu hiện ở nhiều nhân tài trong lịch sử và trong những di tích lịch sử. Văn vật thường gắn với những truyền thống, thành quả văn hóa hoặc những thế hệ nhân tài tiêu biểu cho 1 miền, 1 vùng, 1 địa phương.
So sánh văn hóa với văn minh
Giống: đều là toàn bộ giá trị vật chất và tinh thần do con người sáng tạo ra trong tiến trình lịch sử
Khác:
Văn hóa
Văn minh
+ Khi con người xuất hiện
+ Phát triển liên tục và có bề dày lịch sử
+ Bao gồm cả giá trị vật chất và tinh thần
+ Có tính dân tộc rõ rệt
+ Có lúc thăng lúc trầm
+ Gắn với phương đông nông nghiệp
+ Xuất hiện khi có nhà nước, chữ viết, các thành thị, tiền tệ
+ Là lát cắt đồng đại, chỉ trình độ phát triển cao
+ Thiên về vật chất, kỹ thuật
+Có tính siêu dân tộc, tính chất quốc tế
+Tiến lên không ngừng và ngày càng phát triển cao
+Gắn với phương tây công nghiệp
Đặc trưng và chức năng của văn hóa
Tính hệ thống- chức năng tổ chức xã hội
Tính hệ thống là tính đặc trưng nhất của văn hóa, phản ánh tính đa dạng do con người sáng tạo ra. Đặc trưng này cần để phân biệt hệ thống với tập hợp. Nó giúp phát huy những mối liên hệ mật thiết giữa các hiện tượng, sự kiện của một nền văn hóa, phát hiện những đặc trưng, những quy luật hình thành của nó.
Nhờ có tính hệ thống mà văn hóa với tư cách là vật thể bao trùm của xã hội thể hiện chức năng tổ chức xã hội. Chính văn hóa thường xuyên làm tăng độ ổn định xã hội, cung cấp cho xã hội mọi phương tiện cần thiết để ứng phó với môi trường sống (tự nhiên và xã hội) của mình. Nó là nền tảng của xã hội nên được gọi là nền văn hóa
Tính giá trị- chức năng điều chỉnh xã hội
Văn hóa do con người sáng tạo ra trong lịch sử cho nên nó chứa đựng tính người, hữu ích cho con người. Văn hóa theo nghĩa đen là trở thành đẹp, có giá trị. Tính giá trị là để phân biệt với phi giá trị là thước đo giá trị nhân bản của con người.
Tính giá trị của văn hóa có thể chia theo:
+ Mục đích: văn hóa gồm giá trị vật chất và giá trị tinh thần
+ Theo giá trị: chia thành giá trị sử dụng, giá trị đạo đức và giá trị thẩm mỹ
+ Theo thời gian: giá trị vĩnh cửu, giá trị nhất thời (đã lỗi thời, đang hiện hành hoặc đang hình thành)
Văn hóa có chức năng điều chỉnh xã hội. Nhờ chức năng này của văn hóa mà giúp cho xã hội được trạng thái cân bằng động, không ngừng tự hoàn thiện và thích ứng với biến động của môi trường, giúp định hướng các chuẩn mực làm động lực cho sự phát triển của xã hội.
Tính nhân sinh- chức năng giao tiếp
Tính nhân sinh cho phép phân biệt văn hóa như một hiện tượng xã hội do con người sáng tạo ra khác với giá trị tự nhiên. Do mang tính nhân sinh văn hóa trở thành sợi dây nối liền con người với con nguời thực hiện chức năng giao tiếp và có tác dụng liên kết họ lại với nhau.
Tính lịch sử- chức năng giáo dục
Tính lịch sử của văn hóa cho phép phân biệt văn hóa như một sản phẩm của cả quá trình và được tích lũy qua nhiều thế hệ với văn minh như một sản phẩm cuối cùng chỉ trình độ phát triển của từng giai đoạn. Tính lịch sử tạo cho văn hóa một bề dày, một chiều sâu. Tính lịch sử được duy trì bằng truyền thống văn hóa . Truyền thống văn hóa là những giá trị tồn tại ổn định được tích lũy và tái tạo trong cộng đồng trải qua không gian và thời gian được đúc kết thành những khuôn mẫu xã hội, được định hình dưới dạng ngôn ngữ, phong tục, tập quán, nghi lễ, pháp luật và dư luận.
Truyền thống văn hóa tồn tại nhờ giáo dục vì thế văn hóa có chức năng giáo dục. Nhờ chức năng này văn hóa có vai trò quyết định trong việc hình thành nhân cách con người. Từ chức năng này văn hóa có thêm 1 chức năng phát sinh là đảm bảo tính kế tục của lịch sử. Đó là thứ gen xã hội di truyền phẩm chất con người cho các thế hệ sau.
Không gian văn hóa- vùng văn hóa
Khái niệm không gian văn hoá
Không gian gốc của văn hóa Việt Nam nằm ở khu vực cư trú của người Nam Á- Bách Việt. Có thể hình dung nó như một hình tam giác với cạnh đáy ở phía bắc nơi có sông Dương Tử và đỉnh ở vùng Bắc Trung Bộ- Việt Nam. Đây là cái nôi của nghề trồng lúa nước, nghệ thuật đúc đồng. Trống đồng Đông Sơn là bờ cõi đất nước họ Hồng Bàng theo truyền thuyết đất nước.
Ở phạm vi rộng hơn không gian tồn tại của văn hóa Việt Nam nằm ở vùng cư trú của người Inđônêsiên lục địa.
Không gian văn hóa Việt Nam được hình thành trên nền văn hóa Đông Nam Á
Vùng văn hóa:
Theo ông Ngô Đức Thịnh thì “vùng văn hóa là một vùng lãnh thổ có những điểm tương đồng về hoàn cảnh tự nhiên, đất đai, sinh sống ở đó từ lâu đã có mối quan hệ về nguồn gốc lịch sử, có những điểm tương đồng về trình độ kinh tế- xã hội và giữa họ đã diễn ra những giao lưu, ảnh hưởng văn hóa qua lại nên đã hình thành những đặc trưng chung thể hiện trong đời sống văn hóa vật chất, tinh thần của cư dân có thể phân biệt với vùng văn hóa khác”.
Phân loại vùng văn hóa: là một loại hoạt động phân loại và tập hợp các loại hình văn hóa theo không gian và lãnh thổ. Không gian văn hóa được chia thành không gian văn hóa phi vật thể và không gian văn hóa vật thể.
+ Văn hóa vật thể bao gồm: kiến trúc, trang phục, ẩm thực, phương tiện đi lại…
+ văn hóa phi vật thể: tập tục, tín ngưỡng, tôn giáo, nghệ thuật biểu diễn…
Các vùng văn hóa:
Theo quan điểm của ông Ngô Đức Thịnh: gồm 7 vùng
Vùng VH Đông Bắc Bắc Bộ
Vùng VH Việt Bắc
Vùng VH Tây Bắc và Miền núi trung du
Vùng VH Đồng bằng duyên hải BTB
Vùng VH Duyên hải Trung và NTB
Vùng VH TS- Tây Nguyên
Vùng VH Gia Định- Nam Bộ
Theo địa lý thì có 6 vùng:
Vùng VH Tây Bắc
Vùng VH Việt Bắc
Vùng VH châu thổ Bắc Bộ
Vùng VH Trung Bộ
Vùng VH Trường Sơn- Tây Nguyên
Vùng VH Nam Bộ
Các vùng văn hóa quan trọng
Vùng văn hóa Bắc Bộ
Đặc điểm tự nhiên
Bao gồm: Nam Định, Hà Nam, Hưng Yên, Hải Dương, Thái Bình, Hà Nội, Hải Phòng, 1 phần đồng bằng của các tỉnh Phú Thọ, Vĩnh Phúc, Bắc Ninh, Ninh Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh.
VTĐL: phía bắc: giáp trung du miền núi phía bắc
Phía nam: giáp Bắc Trung Bộ
Phía tây: giáp Tây Bắc (Hòa Bình)
Phía đông: giáp biển Đông
Địa hình đa dạng nhưng không bị chia cắt mạnh. Đây là vùng địa hình đồi núi thấp, xen kẽ đồng bằng hoặc thung lũng thấp (Bắc Giang)
Đây là tâm điểm của con đường giao lưu quốc tế theo 2 trục chính: tây- đông và bắc- nam. Trở thành vị trí tiền đề tiến tới các vùng văn hóa khác trong nước và ĐNA
Khí hậu: là vùng duy nhất ở nước ta có 1 mùa đông thực sự với 3 tháng có nhiệt độ trung bình dưới 18oC, khí hậu 4 mùa với mỗi mùa tương đối rõ rệt: mùa đông lạnh và khô, mùa hè nóng, ẩm.
Thủy văn: tập trung các con sông lớn: S.Hồng, S.Thái Bình và hệ thống phụ lưu khác. Mật độ sông dày cùng hệ thống mương máng tưới tiêu khiến cho vùng được coi là nơi xuất hiện nền văn minh lúa nước đầu tiên ở Việt Nam.
Chế độ thủy triều và con nước tạo sắc thái riêng biệt trong tập quán canh tác, cư trú, tâm láy ứng xử và sinh hoạt cộng đồng của cư dân.
Gắn với hệ thống sông ngòi ở BB là hình ảnh của hàng nghìn km đê và ngăn BB thành những ô khép kín như ô Vĩnh Bảo, Hà Nam Ninh, Hà Đông, Nam Định
Nơi đây xuất hiện nhiều trung tâm KT- VH như Cổ Loa, Hoa Lư, Thăng Long (Hà Nội)
Đặc điểm xã hội
Lịch sử bắc bộ là lịch sử liên tục không bị gián đoạn tạo nên 1 truyền thống và niềm tự hào dân tộc
Cư dân sống chủ yếu bằng nghề trồng lúa nước, được mệnh danh là “xa rừng, nhạt biển, bám chặt đồng bằng”
Quan niệm của người việt được thể hiện: nhất canh trì, nhì canh viên, ba canh điền.
Do diện tích đất sử dụng nông nghiệp không rộng, cư dân lại đông nên có xu hướng tận dụng thời gian nhàn rỗi làm thêm nghề phụ: mây tre đan (Hà Tây), tranh dân gian Đông Hồ (Bắc Ninh), làm nón (làng Chuông), làng cói (Kim Sơn- Thái Bình), đúc đồng- Ngũ Xá, gốm Bát Tràng….
Làng là đơn vị cơ sở của nông thôn BB. Làng xã BB có tính chất khép kín theo lối mật tập. Thể hiện rõ nhất là làng có lũy tre bao bọc, điều này xuất phát từ ý thức hệ của cư dân nơi đây như: chống thú dữ, chống cướp, sau này là chống xâm lược và tận dụng sản xuất.
Người Việt đối phó với thiên nhiên tạo nên diện mạo đồng bằng ngày nay bằng đào mương, đắp đê, xây dựng thành xóm. Làng xã BB được quy định ngặt nghèo, chặt chẽ, thể hiện ở mỗi làng có một công trình công cộng là đình. Đình được xây dựng nhằm đề cao trật tự phong kiến quân chủ. Hình ảnh cây đa, giếng nước, mái đình, quán nước, cổng làng là hình ảnh quen thuộc của người dân Việt Nam.
Sự gắn bó người với người trong cộng đồng làng quê không chỉ là quan hệ sở hữu trên đất làng mà còn trên di sản hữu thể chung như làng… đảm bảo cho các quan hệ này là các hương ước, khoán ước của làng.
Con người: cần cù, tiết kiệm, vun vén cho cuộc sống gia đình. Sống trong điều kiện tự nhiên và khí hậu với nhiều lũ lụt, gió bão, sự bất ổn này khiến cho người dân nơi đây có hướng thiên về ổn định như làm nhà kiên cố…
Đặc điểm văn hóa
Văn hóa vật chất
+ Nhà: thường là nhà không chái, hình thức nhà vì kèo phát triển, có quan tâm đến phong thủy (vd: gió không lùa vào nhà, nước không chảy vào nhà)
Kết cấu nhà rộng, thoáng mát
Gian chính giữa bên trong để bàn thờ (Tam Sơn, bình hương, hoa, chân đèn, câu đối, hoành phi…)
Vật liệu: sử dụng vật liệu nhẹ là chủ yếu nhưng cũng tiếp thu kỹ thuật và sử dụng vật liệu bền: xi măng, sắt, thép…
Nhà xây to đẹp, bền chắc và tương xứng với cảnh quan
Trồng cây cối quanh nơi cư trú tạo bóng mát cho ngôi nhà
+ Ẩm thực: cơ cấu bữa ăn của cư dân vung BB cũng giống như bữa ăn của cư dân vùng đất khác gồm: cơm, rau, cá, chủ yếu là các loại cá nước ngọt.
Về mùa đông: thích dùng nhiều thịt và mỡ đẻ giữ nhiệt cho cơ thể, thích ứng với khí hậu lạnh nơi đây.
Về gia vị thì người Việt BB sử dụng rất đa dạng và hài hòa tùy theo từng địa phương, sở thích của từng người.
+ Mặc: cách mặc của người dân BB cũng là một sự lựa chọn thích ứng với thiên nhiên châu thổ BB đó là màu nâu.
Nam: mặc quần lá tọa, áo cánh màu nâu sồng
Nữ: mặc váy thâm, áo nâu khi đi làm. Xưa kia phụ nữ BB còn mặc váy thâm kết hợp với chiếc yếm với nhiều màu sắc khác nhau tùy theo mục đích sử dụng.
Ngày lễ tết: nam thì mặc quần trắng, áo dài the, chít khăn đen. Phụ nữ thì mặc áo dài mớ ba mớ bảy
Còn ngày nay thì chiếc áo dài đã trở thành trang phục truyền thống không chỉ của phụ nữ BB mà hầu hết phụ nữ trên khắp đất nước. Và cách ăn mặc thường ngày thì đã có sự thay đổi nhiều.
Có nhiều di tích lịch sử văn hóa: đây là một vùng có bề dày lịch sử cũng như mật độ dày đặc của các di tích văn hóa như: đền, đình, chùa, miếu, phủ, quán…
Văn hóa tinh thần
+ Tôn giáo, tín ngưỡng:
Tôn giáo: phát triển Đạo Giáo, Thiên chúa, Nho giáo, Phật giáo nhưng phổ biến là phật giáo Đại thừa
Tín ngưỡng: như thờ thành hoàng làng, thờ Mẫu, ông tổ nghề, tín ngưỡng phồn thực. Các tín ngưỡng này tiềm ẩn trong tâm thức con người nơi đây.
+ Lễ hội: đây là một loại sinh hoạt văn hóa tổng hợp, có mật đọ khá dày đặc theo vòng quay thiên nhiên và mùa vụ. dù thuộc loại nào thì khởi nguyên của các lễ hội này đều từ lễ hội nông nghiệp kết hợp với nhiều tín ngưỡng khác nhau.
Lễ hội BB có thể ví như một bảo tàng văn hóa tổng hợp lưu giữ khá nhiều các sinh hoạt văn hóa tín ngưỡng của cả dân nông nghiệp, là “môi trường cộng cảm văn hóa”, “cộng mệnh” về mặt tâm linh.
+ Kiến trúc: kiến trúc ngôi nhà của người Việt vùng BB cũng giống như kiến trúc của đình, chùa đó là tuân thủ theo nguyên tắc coi trọng số lẻ: cổng tam quan, bậc tam cấp, nhà có 3 gian, năm gian, các kiến trúc theo lối tam tòa. Số gian nhà, số bậc của lối đi bao giờ cũng là số lẻ. Nhà ở là hình thức nhà vì kèo phát triển, mái ngói được xây dựng một cách kiên cố.
Người dân nơi đây sống tập trung thành các làng, xã theo mô hình khép kín và được bao quanh là các rặng tre.
+ Văn hóa- nghệ thuật:
Kho tàng văn học dân gian bắc bộ có thể coi như một loại mỏ với nhiều khoáng sản quý hiếm, phong phú như: thần thoại, truyền thuyết, ca dao, tục ngữ, truyện cười, truyện trạng mỗi thể loại đều có một tầm dày dặn, mang nét riêng của BB. Trong truyện trạng người dân nơi đây còn sử dụng các hình thức câu đố, câu đối, nói lái, chơi chữ.
Nơi đây còn là “nơi phát sinh nền văn hóa bác học”. Sự phát triển của giáo dục, truyền thống trọng người có chữ trở thành nhân tố tác động tạo ra một tầng lớp tri thức ở BB. Là nơi có nhiều danh nhân văn hóa tầm cỡ trong nước và quốc tế.
Nơi đây là 1 vùng văn hóa mà quá trình tiếp biến văn hóa “diễn ra lâu dài hơn cả và với nội dung phong phú hơn cả”
+ Âm nhạc: là nơi sản sinh ra nhiều loại hình âm nhạc đặc sắc mà giờ đây đã trở thành di sản văn hóa phi vật thể của cả trong nước và quốc tế như: hát ca trù, hát xẩm, hát xoan, hát quan họ, chèo…
Vùng văn hóa Trung Bộ
Đặc điểm tự nhiên- xã hội
Đặc điểm tự nhiên
Bao gồm các tỉnh: Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Quảng Nam, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên, Khánh Hòa, Ninh Thuận, Bình Thuận.
Địa hình hẹp theo chiều ngang Đông Tây, là các dải đồng bằng hẹp xen với các dãy núi ăn ra biển. Địa hình bị chia cắt theo chiều dọc bắc nam bởi các đèo: Tam Điệp, Ba Dội, Hoàng Mai, Đèo Hải Vân…
Phía đông: giáp biển đông
Phía tây: giáp dãy trường Sơn
Phía bắc: giáp vùng văn hóa BB
Phía nam: giáp vùng văn hóa TS- TN và Nam Bộ
Vùng Nam Trung Bộ có vùng biển sâu, có dòng hải lưu chảy qua nên có nhiều hải sản
Khí hậu lệch pha với 2 miền B- N và gió lào khô nóng.
Là vùng có nhiều cảnh đẹp như: động Phong Nha, bãi biển Mỹ Khê, biển Nha Trang, biển Lăng Cô…
Đặc điểm xã hội:
Đây là vùng đất rực rỡ của nền văn hóa Sa Huỳnh. Trước CN, cư dân nơi đây Sáng tạo ra nền Văn hóa Sa Huỳnh rực rỡ.
1059: Quảng Bình thuộc nhà Lý
1336: Quảng Bình, Quảng Trị thuộc nhà Trần
1558: Nguyễn Hoàng vào trấn thủ xứ Thuận Hóa
1778: Nguyễn Huệ lên ngôi vua ở Phú Xuân
1802: Nguyễn Ánh dựa vào các thế lực phương Tây chiến thắng vương triều Tây Sơn và cai quản đất nước.
Vùng trung Bộ là nơi đứng chân để người Việt tiến về phía Nam mở cõi, là vùng biên viễn của Đại Việt. Là nơi diễn ra sự giao lưu trực tiếp giữa người Việt và người Chăm.
Là vùng diễn ra nhiều biến động lịch sử: triều đại Tây Sơn, triều đại các vua chúa Nguyễn, các cuộc xâm lược của người Pháp.
Con người miền trung: BTB thiên về sống nội tâm không phô trương ra phía ngoài: thâm trầm, sâu sắc. Còn NTB thì ảnh hưởng bởi miền nam: cởi mở, phóng khoáng.
Đặc điểm văn hóa
Trước đây vùng văn hóa Trung Bộ một thời kỳ dài là thuộc các tiểu quốc của vương quốc Chăm Pa, trước khi người Việt vào nơi này. Nền văn hóa Champa một thời rực rỡ, như một ánh hào quang hắt lên mặt nước trong buổi chiều tà. Vì vậy, đặc điểm thứ nhất của vùng văn hóa trung bộ phải là một bùng đất chứa nhiều dấu tích văn hóa Champa.
Văn hóa vật chất
+ Ẩm thực:
Vùng văn hóa Trường Sơn- Tây Nguyên
Đặc điểm tự nhiên và xã hội
Gồm 5 tỉnh: Gia Lai, Kon Tum, Đắc Lắc, Đắc Nông, Lâm Đồng và 1 phần núi của Huế, Quảng Nam, Đà Nẵng, phía tây của dãy Trường Sơn từ Quảng Bình tới Phú Yên
Có nhiều cao nguyên: Langbiang (Đà Lạt), Lâm Viên.
Có khoảng hơn 20 tộc người sinh sống và ở 2 nhóm người chính là Nam Đảo và Môn Khơme với các tộc người: Bana, Giarai, Xơ Đăng, Triêng, Nông, Mạ…
Các cư dân Nam Đảo và Môn Khơme là cư dân bản địa sinh sống rất lâu đời ở đây từ trước và sau công nguyên trong khi các tộc người lớn ở ĐNA bước vào giai đoạn tiếp xúc văn hóa với Trung Quốc, Ấn Độ thì họ hầu như đứng ngoài cuộc bởi sự ảnh hưởng đó, do ở đây chưa có sự giao lưu và tiếp biến văn hóa vì thế về cơ bản các tộc người vẫn giữ được hầu như nguyên vẹn văn hóa truyền thống, bảo tồn ít nhiều văn hóa bản địa ĐNA cổ đại trước khi tiếp xúc với nền văn hóa Trung Quốc, Ấn Độ.
Đặc điểm văn hóa
Văn hóa vật chất
Nền kinh tế nương rẫy là chủ yếu tại nơi đây. Ngoài ra còn rơi rớt nền kinh tế hái lượm cho nên con ngươif vẫn còn lệ thuộc vào tự nhiên, họ sùng bái tự nhiên. Đây chính là nguồn gốc tạo ra hàng loạt nghi lễ tế thần và hiến sinh, bất kỳ sinh hoạt nào cũng gắn với thần linh.
Tổ chức xã hội của người dân nơi đây là các buôn, plây
Văn hóa tộc người ở đây là văn hóa dân gian mang tính truyền miệng- 1 mẫu hình cơ bản của văn hóa phi chữ viết. Không có văn bản chữ viết chỉ có văn bản truyền miệng.
+ Nhà ở: có nhiều loại: nhà sàn dài (KV miền trung và nam Tây Nguyên), nhà gươl (mái hình mai rùa). Ngoài ra còn có nhà mồ dành cho người chết, được xây dựng rất nhiều tượng trong đó tái hiện từ lúc sinh ra tới lúc chết. Sau 3 năm làm lễ bỏ mả xong thì người dân đoạn tuyệt với nhà mồ, nhà mồ dược xây dựng ở phía tây của làng. Nhà rông: là nơi sinh hoạt văn hóa của cộng đồng, trưng bày nhiều cồng chiêng, rượu cần và có một khoảng không gian rộng phía trước nhà để sinh hoạt, đốt lửa…
+ Ẩm thực: sử dụng nhiều đồ nướng, gia vị chủ yếu là muối và ớt.
Về đồ uống thì chủ yếu sử dụng rượu cần.
+ trang phục: người dân vùng TS- TN vẫn còn giữ được trang phục cổ sơ của người dân ĐNA cổ đại mà ngày nay không tìm thấy ở những vùng văn hóa khác. Đó là loại hình trang phục kiểu choàng quấn.
Nam : đóng khố, mặc áo, quấn khăn có gài lông chim quý nhiều màu
Nữ: mặc váy có nhiều hoa văn
Văn hóa tinh thần
+ tôn giáo, tín ngưỡng
Do kinh tế nơi đây còn phụ thuộc khá nhiều vào tự nhiên nên tín ngưỡng nơi đây cũng gắn liền với thiên nhiên đó là tín ngưỡng vạn vật hữu linh, bất cứ thứ gì xung quanh con người nơi đây đều có thể trở thành thần linh.
Nơi đây các vị thần được họ gọi chung là Giàng. Có 2 loại Giàng đó là Giàng tốt chuyên giúp đỡ mọi người và Giàng xấu thì hại người.
Ngày nay thì người dân ở đây lại chủ yếu là theo đạo Tin lành
+ Lễ hội: hệ thống nghi lễ gắn chặt với sản xuất nông nghiệp như: lễ cầu an cho cây trồng, lễ ăn cốm… Ngoài ra còn có lễ hội gắn với tục hiến sinh, tục hiến sinh là phần quan trọng của lễ hội như lễ hội đâm trâu.
Nói tới lễ hội của vùng văn hóa này mà không nhắc tới lễ hội cồng chiêng thì quả là một thiếu sót lớn. Vì cồng chiêng được coi là ngôn ngữ để con người có thể giao tiếp với thiên nhiên, tiếng chiêng có ý nghĩa thiêng liêng và theo tập quán cổ truyền, chỉ được dùng trong các nghi lễ, lễ hội cần thiết.
+ Kiến trúc: cũng giống như các vùng văn hóa khác người dân nơi đây cũng sinh sông tập trung trong các buôn, plây. Kiến trúc nhà ở chủ yếu là nhà sàn, nhà dài… vật liệu làm nhà chủ yếu là gỗ. Những ngôi nhà nơi đây người dân rất chú ý tới kiến trúc và lối trang trí trên mái nhà. Đặc biệt là nhà gươl có mái hình mai rùa. Nổi bật hơn cả đó là kiến trúc nhà mồ, xung quanh nhà mồ có một hệ thống tượng rất phong phú chủ yêu được làm bằng gỗ.
+ Văn hóa- nghệ thuật: nơi đây chính là kho thần thoại và sử thi lớn trong kho tàng văn học của dân tộc. Nơi đây có tất cả là 63 bộ sử thi trong đó: Mnông có 27 bộ, Êđê 13 bộ.
Đặc biệt nơi đây còn là nơi sản sinh ra những bản trường ca mà mỗi dân tộc lại có một tên gọi khác nhau như người Êđê gọi là Khan, người Giarai, H’ri và Bana gọi là H’Ămon. Nổi bật nhất là Khan Đăm San của người Êđê, sau đó là Khan Xinh Chơ Nga hay theo cách gọi của người Việt là Xinh Nhã….
Cách thức trình bày của các bản trường ca này cũng khá đặc biệt đó là “chỉ để diễn xướng, chứ không phải để đọc”.
Ngôn ngữ nơi đây thuộc hệ ngôn ngữ Môn Khơme, Nam Đảo.
+ Âm nhạc: âm nhạc nơi đây chủ yếu là tiếng cồng chiêng hay cũng có thể gọi là “nghệ thuật âm nhạc cồng chiêng Tây Nguyên”. Biểu diễn thường thì có một bộ