Theo C.Mac va F.Anghen: Không thể cải biến kinh tế xã hội nếu thiếu vai trò kinh tế 
của Nhà nước, loài người đã và đang còn sống lâu dài trong nền kinh tế thị 
trường,bên cạnh mặt tích cực là chủ yếu, nền kinh tế thị trường không thể tránh khỏi 
mặt tiêu cực. Phát huy mặt tích cực, chủ động hạn chế mặt tiêu cực của kinh tế thị 
trường thông qua vai trò của đầu tư trong việc thúc đẩy kinh tế là một tất yếu khách 
quan.
                
              
                                            
                                
            
                       
            
                 47 trang
47 trang | 
Chia sẻ: franklove | Lượt xem: 1898 | Lượt tải: 1 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Các giải pháp cơ bản để tăng cường vai trò kinh tế của Nhà nước, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
LUẬN VĂN: 
Vai trũ của đầu tư trong việc 
thức đẩy kinh tế 
Theo C.Mac va F.Anghen: Không thể cải biến kinh tế xã hội nếu thiếu vai trò kinh tế 
của Nhà nước, loài người đã và đang còn sống lâu dài trong nền kinh tế thị 
trường,bên cạnh mặt tích cực là chủ yếu, nền kinh tế thị trường không thể tránh khỏi 
mặt tiêu cực. Phát huy mặt tích cực, chủ động hạn chế mặt tiêu cực của kinh tế thị 
trường thông qua vai trò của đầu tư trong việc thúc đẩy kinh tế là một tất yếu khách 
quan. 
I. sự cần thiết khách quan vai trò của đầu tư trong việc thúc đẩy kinh tế 
1.Nhà nước là gì ? 
 Trong tiến trình lịch sử phát triển, sự ra đời của Nhà nước chậm hơn sự ra đời của 
xã hội vì Nhà nước chỉ được tạo ra từ xã hội có một trình độ phát triển nhất định 
 Nhà nước không phải là cái bẩm sinh vốn có mà nó xuất hiện gắn liền với sự xuất 
hiện chế độ tư hữu về Tư liệu sản xuất, sản xuất hàng hoá, giai cấp và đấu tranh giai 
cấp. Nhà nước là kiểu tổ chức xã hội của xã hội có giai cấp. Nó là một bộ máy, một 
hệ thống tổ chức chặt chẽ, tác động vào mọi mặt của đời sống xã hội, do giai cấp 
thống trị lập ra nhằm hợp pháp hoá và củng cố sự áp bức của chúng đối với quần 
chúng lao động. Do vậy bản chất Nhà nước theo nguyên nghiã của nó là nền chuyên 
chính để thực hiện sự thống trị của một giai cấp, là bộ máy áp bức của giai cấp 
thống trị đối với xã hội. Nhà nước chỉ là một phạm trù lịch sử, nó không đồng nghĩa 
với xã hội, nó chỉ tồn tại trong một giai đoạn lịch sử nhất định và sẽ tự tiêu vong khi 
các cơ sở ra đời và tồn tại của nó không còn nữa. Bất kì một Nhà nước nào cũng có 
chức năng kinh tế, mà theo Mac thì chức năng của nhà nước như “vai trò bà đỡ cho 
xã hội cũ thai nghén xã hội mới”. ở các thời kì khác nhau, các chế độ xã hội khác 
nhau, do tính chất Nhà nước khác nhau nên vai trò và chức năng kinh tế của Nhà 
nước có biểu hiện khác nhau. 
2.Vai trò của đầu tư trong việc thúc đẩy kinh tế qua các giai đoạn khác nhau 
của lịch sử 
Nói về vai trò kinh tế của Nhà nước qua các thời kì và chế độ xã hội, C.Mac và 
F.Anghen đã có những đúc kết hết sức xác đáng như sau: 
 * Các Nhà nước trước Chủ nghĩa tư bản, vai trò kinh tế chủ yếu là đặt ra chế độ 
thuế khoá, một chế độ đóng góp có tính chất cưỡng bức để nuôi sống bộ máy cai trị, 
thực hiện chức năng đối nội (giữ cho sự xung đột giai cấp nằm trong vòng trật tự) 
đối ngoại (bảo vệ lãnh thổ) từ đó bảo vệ và mở rộng lợi ích kinh tế của giai cấp 
thống trị. 
 * Đến Nhà nước tư sản, vai trò kinh tế của Nhà nước không chỉ dừng lại ở thuế 
khoá, không chỉ đơn thuần là cơ quan cai trị ở bên ngoài, bên trên quá trình sản xuất 
như Anghen đã nhận xét "nền văn minh mà tiến lên thì bản thân thúê má là không 
đủ nữa, Nhà nước phát hành hối phiếu, vay nợ tức là phát hành công trái”. Và sự 
xuất hiện sở hữu Nhà nước đã làm cho Nhà nước bắt đầu ở bên trong quá trình sản 
xuất, Nhà nước là “Nhà tư bản tập thể lý tưởng, Nhà nước ấy càng chuyển nhiều lực 
lượng sản xuất thành tài sản của nó bao nhiêu thì nó lại càng biến thành tư bản tập 
thể thực sự bấy nhiêu và càng bóc lột nhiều công nhân” 
 Cũng theo hai ông, không thể có sự biến đổi kinh tế xã hội từ chủ nghiã tư bản lên 
xã hội cộng sản nếu thiếu vai trò kinh tế của Nhà nước, của giai cấp vô sản, Anghen 
nhấn mạnh ”Giai cấp vô sản chiếm lấy chính quyền Nhà nước và biến tư liệu sản 
xuất trước hết thành sở hữu Nhà nước”. Theo dự đoán của Mac và Anghen, chuyên 
chính vô sản trong đó bộ phận quan trọng là Nhà nước và vai trò kinh tế của Nhà 
nước ra đời từ sự chín muồi của các tiền đề kinh tế xã hội, đến lượt sự ra đời vai trò 
kinh tế của Nhà nước lại thúc đẩy các điều kiện kinh tế xã hội của xã hội mới phát 
triển và hoàn thiện. Và khi những điều kiện kinh tế xã hội phát triển đến một trình 
độ nhất định lại dẫn đến sự tự tiêu vong của Nhà nước theo đúng quy luật phát sinh 
phát triển và chuyển hoá vốn có của mọi sự vật hiện tượng 
 Mac và Anghen với tư cách vừa là nhà khoa học vừa là nhà hoạt động thực tiễn, 
hai ông chưa thể đề cập nhiều vai trò và chức năng kinh tế của Nhà nước cho xã hội 
tương lai khi thực tiễn chưa đến, bằng sự phân tích logic hai ông chỉ phác hoạ chức 
năng kinh tế của Nhà nước chủ yếu là ”biến các tư liệu sản xuất thành sở hữu Nhà 
nước”, chỉ đến sau này Lênin với tư cách là người lãnh đạo trực tiếp công cuộc xây 
dựng xã hội mới thì vai trò và chức năng của Nhà nước mới được nói tới nhiều hơn. 
Ông cho rằng nền kinh tế xã hội chủ nghĩa được xây dựng trên công hữu xã hội về 
tư liệu sản xuất với hai hình thức sở hữu toàn dân và tập thể. Sở hữu toàn dân về tư 
liệu sản xuất là hình thức sở hữu chung của toàn thể nhân dân lao động, mọi người 
cùng chiếm hữu tư liệu sản xuất. Người chủ cao nhất là Nhà nước xã hội chủ nghĩa, 
sản xuất được tiến hành theo kế hoạch tập trung thống nhất của Nhà nước. Còn hình 
thức sở hữu tập thể do tập thể người lao động góp vốn, tư liệu sản xuất để xây dựng 
nên, sản xuất được tiến hành theo kế hoạch của tập thể có sự hướng dẫn của Nhà 
nước. Nhà nước xã hội chủ nghĩa có vai trò kinh tế đặc biệt, nó không còn là bộ máy 
ăn bám đứng trên quá trình sản xuất nữa mà phải chuyển sang tổ chức, thực hiện 
chức năng quản lý nền kinh tế quốc dân. Chức năng này gắn liền với quá trình kế 
hoạch hoá tập trung thống nhất, quản lý sản xuất và phân phối sản phẩm, kiểm tra 
chặt chẽ mức độ lao động và tiêu dùng. 
 Thực tế lịch sử đã cho thấy cùng với sự tiến hoá của các chế độ xã hội, vai trò 
kinh tế của Nhà nước cũng có những biến đổi hết sức lớn lao, thể hiện rõ trong các 
lý thuyết kinh tế điển hình qua các thời kì 
 - Trong xã hội chiếm hữu nô lệ và phong kiến: vai trò kinh tế của Nhà nước chủ 
yếu chỉ dừng lại ở việc bảo vệ sở hữu về nô lệ và phong kiến về Tư liệu sản xuất. 
Nhà nước trực tiếp dùng quyền lực của mình can thiệp vào việc phân phối của cải 
được sản xuất ra bởi nô lệ. Còn Nhà nước phong kiến không chỉ can thiệp vào việc 
phân phối mà còn tập hợp nhân dân xây dựng kết cấu hạ tầng cho sản xuất nông 
nghiệp, khuyến khích quan lại di dân đi mở mang các vùng đất mới, đề ra các chính 
sách ruộng đất thích hợp cho từng thời kì. 
 - Trong giai đoạn đầu của sự hình thành và phát triển của Chủ nghĩa tư bản 
 + Trong thời kì tích luỹ nguyên thuỷ Tư bản (giữa thế kỉ 15) Nhà nước có vai trò 
kinh tế quan trọng trong việc tích luỹ tiền (Chủ nghĩa trọng thương), họ đề cao vai 
trò tiền tệ, coi tiền tệ là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự giàu có của một quốc gia 
-“Nội thương là cái ống dẫn, ngoại thương là cái máy bơm, muốn tăng của cải phải 
có ngoại thương nhập dần của cải qua nội thương”-do đó các Nhà nước đã buộc các 
thương gia nước ngoài không được mang tiền ra khỏi nước họ, quy định những nơi 
được phép buôn bán để dễ dàng cho việc kiểm tra, đánh thuế nhập khẩu cao, khuyến 
khích phát triển xuất khẩu hàng hoá , thành phẩm, hạn chế xuất khẩu nguyên liệu 
thô... Sự can thiệp của Nhà nước đã góp phần tạo ra những tiền đề cần thiết cho sự 
ra đời của Chủ nghĩa tư bản. 
 + Thế kỉ 18,19 cuộc Cách mạng khoa học kĩ thuật lần thứ nhất hoàn thành, công 
trường thủ công Tư bản chủ nghĩa đã đứng vững trong công nghiệp, nông 
nghiệp...nền sản xuất ở các nước Tư bản phát triển nhanh, giai cấp Tư sản đã chuyển 
từ lĩnh vực lưu thông sang lĩnh vực sản xuất, tư tưởng tự do kinh tế được thể hiện rõ 
nhất trong thời kì này mà tiêu biều là quan điểm kinh tế của trường phái cổ điển. Họ 
ủng hộ mạnh mẽ tư tưởng tự do cạnh tranh, chống lại việc Nhà nước can thiệp vào 
kinh tế:”Trong chính sách và trong kinh tế phải tính đến những quá trình tự nhiên, 
không nên dùng những hành động cưỡng bức để chống lại quá trình đó”-W.Petty. 
Tư tưởng tự do kinh tế này được tiếp tục phát triển ở thuyết trật tự tự nhiên của 
trường phái trọng nông ở Pháp, đại diện của họ là Quesnay, ông cho rằng chỉ có xã 
hội tư bản mới là xã hội bình thường vì nó phù hợp với trật tự tự nhiên (với 2 quy 
luật cơ bản la quy luật vật lý và luân lý) từ đó ông đưa ra tư tưởng tự do tư hữu, tự 
do cạnh tranh, tự do tham gia thị trường. 
 Tuy nhiên đại diện tiêu biểu nhất trong thời kì này là một nhà Kinh tế chính trị học 
tư sản cổ điển người Anh-Ađam Smith-ông đã dưa ra lý thuyết “Bàn tay vô hình”, 
“Con người kinh tế”, “Nhà nước không can thiệp vào tổ chức nền kinh tế hàng hoá". 
Ông cho rằng hoạt động của nền kinh tế là do các quy luật khách quan tự phát chi 
phối, sự vận động của thị trường là do quan hệ cung cầu cùng với những biến động 
tự phát của giá cả hàng hoá trên thị trường quyết định. Quan hệ giữa người với 
người là quan hệ về lợi ích kinh tế. Mỗi người hoạt động chỉ nhằm lợi ích cho bản 
thân, song do “bàn tay vô hình” chi phối buộc con người phục tùng lợi ích chung 
của xã hội, điều này nằm ngoài ý định của từng nhà kinh doanh. Mặc dù đề cao “bàn 
tay vô hình” song ông cũng cho rằng đôi khi Nhà nước có nhiệm vụ kinh tế nhất 
định, đó là khi các nhiệm vụ kinh tế đặt ra vượt quá khả năng của các doanh nghiệp. 
Mặt khác các nhà kinh tế cũng thấy được rằng nền kinh tế phát triển càng cao, xã hội 
hoá sản xuất ngày càng mở rộng, thị trường ngày càng phát triển thì càng cần có sự 
quản lý của Nhà nước đối với nền kinh tế, song tư tưởng của họ vẫn dừng lại ở sức 
mạnh thị trường, ở sự tác động tự phát của các quy luật kinh tế thị trường làm cho 
nền kinh tế phát triển ổn định và lành mạnh. 
 - Sang thời kì của đại tư bản công nghiệp: Chủ nghĩa tư bản phát triển nhanh 
chóng nhờ các nguồn vốn tích luỹ to lớn nên người ta chủ yếu chỉ phê phán những 
sự tiêu dùng xa xỉ làm giảm nguồn tích luỹ chứ cũng chưa thấy rõ vai trò cần thiết 
của Nhà nước trong việc điều chỉnh các quá trình phát triển, khắc phục các mất cân 
đối (Ví dụ Davit Ricardo). 
 + Vào đầu những năm 1930 của thế kỉ nảy, khủng hoảng kinh tế diễn ra thường 
xuyên đặc biệt là cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới năm 1929-1933 đã làm cho 
“bàn tay vô hình” không thể đảm bảo những điều kiện ổn định cho nền kinh tế thị 
trường phát triển. Đồng thời ở giai đoạn này trình độ xã hội hoá sản xuất phát triển 
khá cao làm cho các nhà kinh tế thấy rằng: cần có một lực lượng điều tiết nền kinh 
tế từ một trung tâm-đó là Nhà nước. Từ đó J.M.Keynes-nhà kinh tế học người Anh 
đã dưa ra lý thuyết "Nhà nước điêù tiết nền kinh tế thị trường". Ông cho rằng cùng 
với sự tăng lên của sản lượng quốc gia thì thu nhập tăng lên và tiêu dùng cũng tăng 
lên. Nhưng do xu hướng “tiêu dùng giới hạn” nên tiêu dùng tăng chậm hơn so với 
thu nhập, điều này làm giảm cầu tiêu dùng tương đối. Cầu tiêu dùng giảm làm giảm 
giá hàng hoá và từ dó làm giảm tỷ suất lợi nhuận, tỷ suất lợi nhuận giảm nhỏ hơn 
hoặc bằng lãi suất thì các doanh nghiệp không còn có lợi do đó họ không đầu tư vào 
sản xuất, kinh doanh nữa. Và như vậy khủng hoảng, trì trệ kinh tế và thất nghiệp xảy 
ra là điều không thể tránh khỏi. Để khắc phục tình trạng đó, Nhà nước cần phải can 
thiệp vào nền kinh tế, vào thị trường, phát huy mọi nguồn vốn nhàn rỗi trong cư dân, 
các nghiệp chủ đưa vào sản xuất, tăng vốn đầu tư để giải quyết công ăn việc làm, 
tăng thu nhập, tiêu dùng, đặc biệt chú ý đến tăng cầu tiêu dùng và chỉ có tăng cầu 
tiêu dùng mới thực sự khuyến khích các nghiệp chủ đầu tư mới vào sản xuất, đó là 
một mặt. Mặt khác, Nhà nước phải dùng chính sách tài chính, lãi suất để tác động 
vào nền kinh tế. Phải chấp nhận lạm phát vừa phải, tăng lượng tiền nhất định vào 
lưu thông để giảm lãi suất, tăng đầu tư tư bản mới, có làm được những điều đó thì 
mới làm cho nền kinh tế phát triển cân bằng và ổn định, tránh được các đợt khủng 
hoảng, thất nghiệp xảy ra trong nền kinh tế. Tuy nhiên, những quan điểm của 
Keynes và những người theo ông không làm cho khủng hoảng, thất nghiệp và lạm 
phát giảm, trái lại ngày càng gia tăng theo chu kì kinh tế. 
 + Chính do những hạn chế của Keynes đã làm xuất hiện “Chủ nghĩa tự do mới”-họ 
muốn kết hợp tất cả các quan điểm cũng như phương pháp luận của các trường phái 
tự do cũ, trọng thương mới, trường phái Keynes với tư tưởng cơ bản là: “Cơ chế thị 
trường có sự điều tiết của Nhà nước ở mức độ nhất định”, khẩu hiệu mà họ đưa ra 
là:”Thị trường nhiều hơn và Nhà nước can thiệp ít hơn”. Họ xây dựng nhiều mô 
hình kinh tế thị trường như: 
 * “Nền kinh tế thị trường xã hội “ của CHLB Đức, nó dược hinh dung như một 
sân bóng trong đó mỗi doanh nghiệp là một cầu thủ, Nhà nước đóng vai trò là trọng 
tài thiết kế luật “chơi “ để điều khiển trận đấu sao cho nền kinh tế có thể tránh được 
những tai hoạ như khủng hoảng, thất nghiệp, lạm phát. Đặc trưng cơ bản của nền 
kinh tế là: Tôn trọng cạnh tranh, Nhà nước can thiệp vào kinh tế phải tổng hợp với 
thị trường, Nhà nước coi trọng chỉ tiêu xã hội, sử dụng nó để đánh giá hoạt động của 
mỗi doanh nghiệp. 
 * ở Mĩ tiêu biểu có “Trường phái trọng tiền hiện đại”, họ cũng ủng hộ tư tưởng tự 
do kinh tế chống lại việc Nhà nước can thiệp, họ cho rằng nền kinh tế tư bản chủ 
nghĩa thường xuyên ở trạng thái cân bằng động, đó là hệ thống tự điều chỉnh, hoạt 
động dựa vào các quy luật kinh tế vốn có. 
 * ở các nước Bắc Âu đã có chủ trương tăng cường vai trò của Nhà nước nhưng 
chủ yếu chỉ trong lĩnh vực xã hội, kiểu kinh tế thị trường xã hội. 
 + Rõ ràng cả 2 trường phái Keynes và tự do mới đều vấp phải những sai lầm, hoặc 
là hạ thấp đến mức bỏ qua cơ chế thị trường hoặc là phủ nhận vai trò kinh tế của 
Nhà nước, nên vào thập niên 60,70 có sự xích lại gần nhau của 2 trường phái để 
hình thành nền kinh tế hỗn hợp, tức là họ đã phối hợp “Bàn tay vô hình” và “Bàn tay 
hữu hình” để điều tiết nền kinh tế. Trong cuốn “Kinh tế học” của Samuelson ông 
viết:”Điều hành một nền kinh tế không có cả chính phủ lẫn thị trường thì cũng như 
định vỗ tay bằng một bàn tay”, theo ông Nhà nước có vai trò đảm bảo sự ổn định, 
công bằng và hiệu quả vì các nền kinh tế thực tế đôi khi chịu thất bại của thị trường 
gồm cạnh tranh không hoàn hảo (cao hơn nữa là độc quyền), tác động bên ngoài( 
ngoại ứng), hàng hoá công cộng (nếu để tư nhân làm thì việc cung ứng thường 
không đủ nên Chính phủ phải nhảy vào làm việc đó) thuế (một dạng cưỡng bức 
quan trọng của Nhà nước để phục vụ những chi tiêu của mình). 
 Như vậy sự can thiệp của Chính phủ vào thị trường để nâng cao hiệu quả không 
phải chỉ đơn thuần là do ý thích, mà đã tạo điều kiện dễ dàng hơn cho các tư doanh 
làm ăn trôi chảy, ngăn cản lạm dụng khi các doanh nghiệp trở thành những kẻ tham 
lam độc quyền và kiềm chế hoạt động của các doanh nghiệp khi khối nhà máy của 
họ đe doạ sinh mạng và tài sản của người khác. Ngoài ra nếu nền kinh tế hoạt động 
hoàn toàn có hiệu quả, luôn trên ranh giới đường khả năng sản xuất, sự cạnh tranh 
trên thị trường là hoản hảo thì hàng hoá luôn được đặt vào tay người có nhiều tiền 
nhất chứ không phải theo nhu cầu lớn nhất, vì vậy cần thừa nhận rằng một hệ thống 
thị trường có hiệu quả có thể gây ra sự bất bình đẳng lớn, và một khi thị trường dân 
chủ không thích sự phân phối “phiếu đôla” trong một thị trường “thả lỏng” thì nó có 
biện pháp thay đổi kết quả thông qua những chính sách “phân phối lại”, từ đó Nhà 
nước có thể sử dụng "thuế luỹ tiến” đánh thuế người giàu theo tỉ lệ thu nhập cao hơn 
người nghèo, xây dựng hệ thống hỗ trợ thu nhập nhằm tạo ra một “mạng lưới an 
toàn”, bảo vệ những người không may khỏi bị huỷ hoại về kinh tế. Bên cạnh đó, 
theo Samuelson từ khi ra đời cho đến nay Chủ nghĩa tư bản đã gặp phải những thăng 
trầm chu kì cuả lạm phát, do vậy sử dụng một cách thận trọng quyền lực về tiền tệ 
và tài chính của Chính phủ (bao hàm việc điều tiết tiền tệ và hệ thống ngân hàng để 
xác định mức lãi suất và điều kiện tín dụng. 
 Qua xem xét 3 vai trò trên đây của Chính phủ- người đảm bảo hiệu quả, công 
bằng và ổn định-ông đã làm rõ tại sao nước Mĩ những năm 1980 lại được gọi là 
“một nền kinh tế hỗn hợp”, cơ chế thị trường xác định giá cả và sản lượng trong 
nhiều lĩnh vực, trong khi đó Chính phủ điều tiết thị trường bằng các chương trình 
thuế, chi tiêu và luật lệ. Cả hai bên thị trường và Chính phủ đều có tính chất thiết 
yếu như nhau. Lí thuyết kinh tế của trường phải này có ý nghĩa thực tiễn với nước ta 
vì nền kinh tế nước ta hiện nay là nền kinh tế hàng hoá nhiều thành phần vận động 
theo cơ chế thị trường có sự quản lí của Nhà nước theo định hướng xã hội chủ nghĩa, 
đó là sự vận động dược điều tiết bởi sự thống nhất giữa cơ chế thị trường-bàn tay vô 
hình- và vai trò kinh tế của Nhà nước-bàn tay hữu hình. 
- Thời kì các nước xã hội chủ nghĩa: Sau Đại chiến Thế giới II, bên cạnh hệ thống 
các nước tư bản chủ nghĩa đã hình thành và phát triển từ trước, một hệ thống mới 
các nước xã hội chủ nghĩa ra đời và tồn tại song song trên khắp các châu lục (trước 
Đại chiến Thế giới II chỉ tồn tại duy nhất một Nhà nước xã hội chủ nghĩa là Liên 
Xô). Do quan điểm chính trị, tư tưởng và nhiều điều kiện khác, tất cả các nước xã 
hội chủ nghĩa đều áp dụng chế độ kế hoạch hoá tập trung để quản lý nền kinh tế. 
Đặc trưng nổi bật nhất của chế độ này là việc Nhà nước được đặt vào trung tâm của 
mọi quan hệ kinh tế. Thông qua công cụ kế hoạch được chi tiết hoá đến cao độ, mọi 
vấn đề của nền kinh tế từ sản xuất, phân phối đến tiêu dùng... đều do các cơ quan 
Nhà nước đảm trách. Điều này là nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự tụt hậu của hệ 
thống các nước xã hội chủ nghĩa so với hệ thống các nước tư bản phát triển. Những 
cải tổ nhưng không triệt để sau đó vì thế đã dẫn tới sự sụp đổ không tránh khỏi của 
Liên Xô và một loạt các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu vào cuối thập kỷ 80, đầu 
thập kỷ 90. 
 Như vậy về nguyên tắc Nhà nước cần phải can thiệp vào thị trường nhưng 
không có mô hình nào chung có thể áp dụng cho toàn thế giới. Căn cứ vào điều kiện 
cụ thể của từng nước mà phải tìm ra cho mình một vị trí tiếp cận với nền kinh tế, 
một cách thức riêng để can thiệp vào thị trường, định hướng nền kinh tế đến các 
mục tiêu mong muốn trên cơ sở tôn trọng các quy luật khách quan của thị trường. 
3. Tính tất yếu khách quan của việc xuất hiện vai trò kinh tế của Nhà nước 
 Trên thực tế, không có nền kinh tế nào thế giới lí tưởng của bàn tay vô hình. Mỗi 
nền kinh tế đều có những khuyết tật. Vì lí do đó nên ở bất cứ nơi nào trên thế giới, 
không có chính phủ nào dù bảo thủ đến đâu lại không nhúng tay vào nền kinh tế. 
Trong nền kinh tế thị trường, lực lượng sản xuất ngày càng phát triển và theo đó 
quan hệ sản xuất mới được thiết lập cho phù họp với tính chất và trình độ phát triển 
của lực lượng sản xuất. Vì vậy Nhà nước cần phải nắm vai trò chủ đạo trongviệc 
đưa ra giải pháp để phát triển lực lượng sản xuất. Trong thời kì quá độ, để phát triển 
nền kinh tế theo cơ chế thị trường cần phải giải quyết hai mâu thuẫn chính. Thứ nhất 
đó là mâu thuẫn giữa nền kinh tế chậm phát triển với yêu cầu phát triển nền kinh tế 
hiện đại bằng quá trình đẩy nhanh phát triển nền kinh tế hàng hoá. Thứ hai đó là 
mâu thuẫn giữa những yếu tố nhanh nhạy, tự phát của nền kinh tế hàng hoá nhiều 
thành phần.Với tư cách là cơ quan quyền lực đại diện cho lợi ích của nhân dânvà là 
người chủ đại diện cho sở hữu toàn dân, Nhà nước phải quản lí nền kinh tế đ, thực 
hiện chế độ dân chủ về mọi khâu, mọi mặt của quá trình tái sản xuất. 
 II- Sự hình thành cơ chế quản lí mới ở Việt Nam 
Trước hết ta cần nắm được khái niệm cơ chế kinh tế: Đó là tồng thể các yếu tố có 
mối liên hệ tác động qua lại lẫn nhau tạo thành động lực dẫn dắt nền kinh tế phát 
triển. 
 1. Cơ chế quản lí kinh tế cũ ở Việt Nam 
a)Đặc trưng cơ bản 
 Cơ chế quản lí kinh tế cũ của nước ta là cơ chế kế hoạch hoá tập trung quan liêu 
bao cấp (Giai đoạn trước ĐạI hội VI của Đảng năm 1986) Đặc trưng chủ yếu của cơ 
chế quản lý kinh tế giai đoạn này đó là coi kế hoạch là công cụ quản lí số một, có 
tính chất pháp lệnh bắt buộc trực tiếp hoặc gián tiếp đối với tất cả các nghành, các 
cấp, tổ chức xã hội, các đơn vị kinh tế trong đó công dân, luật pháp về kinh tế (mới 
có rất ít) và các công cụ quản lí khác đều được xếp sau công cụ kế hoạch. Nhà nước 
bị biến thành “ô