Đề tài Đánh giá nhân tố ảnh hưởng đến tốc độ gia tăng sản lượng của nền kinh tế Việt Nam trong những năm gần đây

Kết quả hơn 20 năm thực hiện công cuộc đổi mới của Đảng và Nhà nước đã mang lại cho Việt Nam nhiều thành tựu trong phát triển kinh tế, giảm đói nghèo, nâng cao mức sống cho người dân. Chính sách đổi mới cũng đã đưa nền kinh tế Việt Nam ngày càng hội nhập sâu vào nền kinh tế thế giới và khu vực. Trong bối cảnh Việt Nam là thành viên của khối ASEAN, tham gia AFTA và APEC, thực hiện có hiệu quả Hiệp định thương mại với Mỹ, trở thành thành viên của tổ chức thương mại thế giới WTO, thị trường xuất khẩu của Việt Nam ngày càng mở rộng, xu hướng các nguồn vốn từ bên ngoài đổ vào Việt Nam ngày càng tăng qua các kênh đầu tư trực tiếp và gián tiếp…

doc45 trang | Chia sẻ: nhungnt | Lượt xem: 3571 | Lượt tải: 5download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Đánh giá nhân tố ảnh hưởng đến tốc độ gia tăng sản lượng của nền kinh tế Việt Nam trong những năm gần đây, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ĐỀ TÀI “ Đánh giá nhân tố ảnh hưởng đến tốc độ gia tăng sản lượng của nền kinh tế việt nam trong những năm gần đây ” ĐÁNH GIÁ NHÂN TỐ ẢNH HƯỞNG ĐẾN TỐC ĐỘ GIA TĂNG SẢN LƯỢNG CỦA NỀN KINH TẾ VIỆT NAM TRONG NHỮNG NĂM GẦN ĐÂY ((( Kết quả hơn 20 năm thực hiện công cuộc đổi mới của Đảng và Nhà nước đã mang lại cho Việt Nam nhiều thành tựu trong phát triển kinh tế, giảm đói nghèo, nâng cao mức sống cho người dân. Chính sách đổi mới cũng đã đưa nền kinh tế Việt Nam ngày càng hội nhập sâu vào nền kinh tế thế giới và khu vực. Trong bối cảnh Việt Nam là thành viên của khối ASEAN, tham gia AFTA và APEC, thực hiện có hiệu quả Hiệp định thương mại với Mỹ, trở thành thành viên của tổ chức thương mại thế giới WTO, thị trường xuất khẩu của Việt Nam ngày càng mở rộng, xu hướng các nguồn vốn từ bên ngoài đổ vào Việt Nam ngày càng tăng qua các kênh đầu tư trực tiếp và gián tiếp… Tất cả những nhân tố trên đã tạo điều kiện cho nền kinh tế Việt Nam phát triển. Hơn 20 năm phát triển (1990-2010), tốc độ tăng trưởng kinh tế của Việt Nam liên tục giữ ở mức cao. Tốc độ tăng trưởng kinh tế cao, trong khi tốc độ gia tăng dân số được kìm hãm, đã dẫn đến mức thu nhập GDP bình quân trên đầu người mỗi năm một tăng. Sau đây là các bảng số liệu của những năm gần đây: Các chỉ số về GDP theo tỷ giá Năm  GDP theo tỷ giá (tỷ USD)  GDP tỷ giá theo đầu người (USD)  Tăng trưởng   2007  71,4  823  8,5%   2008  89,83  1024  6,2%   2009  92,84  1040  5,3%   2010  102,2  1200  6,5%*   (*) - Dự kiến của Chính phủ Việt Nam Các chỉ số về GDP theo sức mua Năm  GDP theo sức mua (tỷ USD)  GDP sức mua theo đầu người (USD)   2007  230,8  2700   2008  245,1  2800   2009  258,1  2900   2010     Đầu tư trực tiếp nước ngoài Năm  FDI đăng ký (tỷ USD)  FDI giải ngân (tỷ USD)   2007   8   2008  71,7  11,5   2009  21,48  10   2010 (dự kiến)  22 - 25  11   Các chỉ số về xuất nhập khẩu Năm  Xuất khẩu (tỷ USD)  Nhập khẩu (tỷ USD)  Thâm hụt (tỷ USD)   2007  48,38  60,83  -12,45   2008  63,0  80,5  -17,5   2009  56,58  68,83  -12,25   2010      Tốc độ tăng trưởng GDP và GDP bình quân trên đầu người của Việt Nam giai đoạn 1990 - 2008  Năm 2008 đánh dấu mốc phát triển của nền kinh tế Việt Nam chuyển từ nhóm nước có thu nhập thấp nhất sang nhóm nước có thu nhập trung bình dưới. Theo cách phân loại của Ngân hàng Thế giới, phân nhóm các nước theo mức thu nhập gồm: Nhóm 1: Nhóm những nước có thu nhập thấp nhất, với thu nhập quốc nội (GDP) bình quân đầu người dưới 935 USD. Nhóm 2: Nhóm các nước có thu nhập trung bình dưới, với GDP bình quân đầu người trong khoảng từ 936 đến 3.705 USD. Nhóm 3: Nhóm những nước có thu nhập trung bình trên, với GDP bình quân đầu người trong khoảng từ 3.705 đến 11.455 USD. Nhóm 4: Nhóm những nước thu nhập cao, có GDP bình quân đầu người trên 11.455 USD. So với các nước trong khu vực, Việt Nam có mức tăng trưởng cao thứ ba, sau Trung quốc và Ấn độ. Dưới đây là tốc độ tăng trưởng kinh tế Việt Nam so với tốc độ tăng trưởng kinh tế thế giới, kinh tế các nước và nhóm nước. Tốc độ tăng trưởng kinh tế VN so với tốc độ tăng trưởng kinh tế thế giới và nhóm nước theo khu vực ĐVT: %  Tăng trưởng kinh tế là vấn đề cốt lõi nhất của lý luận kinh tế. Khi nói đến tăng trưởng kinh tế, người ta thường nói đến sự gia tăng về GDP-GNP, sản lượng, sản phẩm chủ yếu… Hiện nay, tăng trưởng kinh tế có hai mặt: lượng và chất lượng tăng trưởng. + Mặt lượng của tăng trưởng kinh tế được thể hiện ở qui mô trình độ, tốc độ tăng trưởng. + Mặt chất lượng tăng trưởng kinh tế là tính ổn định của trạng thái bên trong vốn có của quá trình tăng trưởng kinh tế, được qui định bởi các yếu tố cấu thành và phương thức liên kết giữa các yếu tố cấu thành nên tăng trưởng kinh tế trong một điều kiện kinh tế - xã hội và giai đoạn nhất định. Sự tăng trưởng được so sánh theo các thời điểm gốc sẽ phản ánh tốc độ tăng trưởng. Đó là sự gia tăng quy mô sản lượng kinh tế nhanh hay chậm so với thời điểm gốc. Sự gia tăng về sản lượng của nền kinh tế là một khía cạnh của tăng trưởng kinh tế. Sản lượng của nền kinh tế tạo ra được đo lường theo tổng cầu AD. Nền kinh tế Việt Nam là một nền kinh tế mở cho nên sản lượng của nền kinh tế sẽ bị ảnh hưởng bởi 4 tác nhân chính, bao gồm: hộ gia đình, doanh nghiệp, chính phủ, chính phủ và người nước ngoài. Vì vậy, tổng cầu được xác định theo công thức : AD = C + I + G + NX Trong đó: C : Tiêu dùng của hộ gia đình I : Đầu tư của doanh nghiệp G : Chi tiêu của chính phủ NX : Xuất khẩu ròng (NX = X – IM) Trong những năm gần đây, tốc độ gia tăng sản lượng của nền kinh tế Việt Nam khá cao nhưng chủ yếu dựa vào phát triển theo chiều rộng chứ không phải theo chiều sâu. Chủ yếu là chỉ tăng trên danh nghĩa vì lạm phát còn ở mức quá cao và chi tiêu công chiếm tỷ trọng khá lớn. Sau đây là tổng quan về nền kinh tế Việt Nam trong những năm gần đây: Năm 2008, nền kinh tế gặp khó khăn với những diễn biến phức tạp của chỉ số giá tiêu dùng. Tính đến cuối tháng 12 năm 2008, CPI đã tăng ở mức 2 con số, trên 20% so với cùng kỳ năm trước. Khi lạm phát tạm thời được kiểm soát nhưng nguy cơ bùng phát trở lại vẫn còn rình rập thì nền kinh tế lại chịu tác động suy thoái của cuộc khủng hoảng tài chính thế giới. Các biện pháp chính sách thắt chặt trước đây nhằm kiềm chế lạm phát được thực hiện nới lỏng một cách thận trọng nhằm kích thích tăng trưởng kinh tế chống lại tác động của cuộc khủng hoảng nhưng vẫn đảm bảo lạm phát ở mức một con số. Có thể nói với tăng trưởng GDP 5,32 % và chỉ số lạm phát 6,88% năm 2009 nền kinh tế đã đạt được những mục tiêu đặt ra. Nhưng những bất ổn kinh tế vĩ mô của Việt Nam vẫn còn đó và lạm phát là một trong những vấn đề cần phải bàn tới khi mà trong năm 2010, sau một thời gian thi hành các chính sách nới lỏng, các yếu tố lạm phát không chỉ còn là nguy cơ tiềm ẩn mà bắt đầu có ảnh hưởng. Mặc dù nền kinh tế đã được phục hồi và tiếp tục đà tăng trưởng trong những tháng cuối năm 2010 nhưng chất lượng tăng trưởng còn thấp.Cụ thể là tăng trưởng kinh tế trong 9 tháng đầu năm đạt mức 6,52% so với cùng kỳ năm trước, bằng mức 6,52% của cùng kỳ năm 2008 và cao hơn  mức tăng trưởng 4,62% cùng kỳ năm 2009. GDP cả năm 2010 tăng khoảng 6,7% cao hơn chỉ tiêu Quốc hội đề ra. Cán cân vãng lai và cán cân thương mại vẫn trong tình trạng thâm hụt cao và dai dẳng, làm gia tăng áp lực lên thị trường ngoại hối và tỷ giá trong bối cảnh dự trữ ngoại hối còn mỏng, nợ nước ngoài của quốc gia tiếp tục tăng. Đến hết năm 2010, dư nợ Chính phủ tương đương khoảng 44,5% GDP, dư nợ nước ngoài của quốc gia khoảng 42,2% GDP. Nhập siêu cả năm khoảng 13,5 tỷ USD, dưới 20% tổng kim ngạch xuất khẩu, thấp hơn tỷ lệ nhập siêu năm 2009. Tuy nhiên trong quí đầu năm nay, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Việt Nam đã chậm lại, giảm từ 7,43% của quí tư năm 2010 xuống còn 5,43% trong 3 tháng đầu năm 2011. Một trong những lý do khiến kinh tế Việt Nam tăng trưởng chậm lại là do ngân hàng trung ương đã nâng lãi suất trong khuôn khổ các biện pháp nhằm kiềm chế lạm phát. Năm ngoái, lạm phát của Việt Nam ở mức 11,8% mặc dù chính phủ cam kết giữ tỷ lệ lạm phát ở mức tối đa là 8%. Trong tháng 3 năm nay, chỉ số tiêu dùng đã tăng 2,2%, mức tăng cao nhất kể từ tháng 2 năm 2009. Mặc dù không duy trì được đà tăng mạnh như cuối năm 2009, nhưng sự biến động tăng trưởng GDP năm 2010 đã thể hiện giai đoạn tích lũy và đi vào trạng thái dần ổn định, tăng dần đều kể từ sau quý I/2010. Tốc độ tăng tuy không lớn nhưng kết quả tăng trưởng cả năm ở mức 6.78% vẫn vượt qua mục tiêu do Chính phủ đặt ra từ đầu năm. Nếu xét riêng cá thể tăng trưởng GDP, đây có thể coi là kết quả đáng khích lệ, tuy nhiên nếu đặt tăng trưởng GDP trong bức tranh chung với các chỉ tiêu khác của nền kinh tế, nền kinh tế Việt Nam trong thời kỳ này vẫn còn tồn tại nhiều điểm hạn chế. Năm 2009, giai đoạn hậu khủng hoảng cùng với tác động của gói hỗ trợ lãi suất đã đưa GDP tăng trưởng trước một bước so với đà tăng trở lại của CPI. Trong năm 2010, trái ngược với kỳ vọng phục hồi tiếp nối cuối năm 2009, Việt Nam đã thể hiện chất lượng tăng trưởng thấp, tốc độ tăng trưởng chậm và thiếu nền tảng vững chắc. Tốc độ CPI năm 2010 quay trở lại biến động cùng chiều với tốc độ tăng GDP, tuy nhiên độ biến thiên về cuối năm của CPI ngày càng gia tăng với kết quả vượt mục tiêu đề ra từ đầu năm của Chính phủ. Tính đến cuối năm 2010, GDP bình quân đầu người của Việt Nam đạt 1.160 USD, tăng so với năm 2009. Trong năm 2010, cơ cấu đóng góp vào sự tăng trưởng GDP nói chung của cả nước có sự dịch chuyển so với năm 2009, trong đó ngành công nghiệp vươn lên làm mũi nhọn với mức tăng trưởng mạnh, tiếp đó là ngành dịch vụ và nông – lâm nghiệp. Giá trị sản xuất công nghiệp năm 2010 tính theo giá so sánh năm 1994 ước tính đạt 794,2 nghìn tỷ đồng, tăng 14% so với năm 2009, chủ yếu từ khối các doanh nghiệp nước ngoài (17,2 %) và khối các doanh nghiệp ngoài nhà nước (14,7 %). Khu vực kinh tế nhà nước vẫn là khối doanh nghiệp có sức tăng trưởng kém nhất với tỷ lệ tăng 7,4 %, thấp hơn gần một nửa so với mặt bằng chung toàn cả nước. Sự phục hồi của khu vực dịch vụ đứng thứ hai với mức tăng 7,52 % và cuối cùng là khu vuwacj nông – lâm nghiệp, thủy sản với mức tăng 2,78 %. Khu vực nông nghiệp trong năm vừa qua gặp rất nhiều khó khăn do thiên tai (hạn hán và nắng nóng trong nửa đầu năm, lũ lụt kéo dài vào cuối năm ở các tỉnh miền Trung) khiến nguồn cung lương thực, thực phẩm bị thu hẹp đáng kể, chỉ số lạm phát từ khu vực này cũng theo đó bị ảnh hưởng tăng cao hơn so với mọi năm. Sở dĩ sản lượng của nền kinh tế Việt Nam trong những năm gần đây gia tăng với tốc độ như vậy chủ yếu là do sự tác động của 4 nhân tố cấu thành nên tổng cầu: Tiêu dùng của hộ gia đình: Dù không phải tất cả các gia đình đều chịu ảnh hưởng giống nhau nhưng lạm phát chắc chắn đã tác động mạnh vào sức mua của người Việt Nam. Lạm phát và chi phí tăng lên ảnh hưởng các phân khúc tiêu dùng khác nhau theo cách khác nhau. Theo chỉ số lạm phát của TNS Worldpanel, nhữngngười có thu nhập thấp nhất ở thành thị và đặc biệt ở nông thôn Việt Nam là những người bị ảnh hưởng nhiều nhất. Chẳng hạn, việc thay đổi tổng giá trị mua các mặt hàng tiêu dùng nhanh trung bình tăng 20% năm 2006 so với năm 2005 và tăng 11% từ năm 2006-2007. Tuy nhiên, trong cùng kỳ, các tầng lớp thu nhập thấp hơn (hộ gia đình có thu nhập 3,5 triệu đồng trở xuống), giá trị mua hàng từ năm 2005 đến 2006 lại giảm 4,5%, trong khi từ 2006-2007 lại giảm đến 17%. Những tầng lớp thu nhập cao hơn, đặc biệt là những người giàu có nhất vẫn đang chi phối mạnh tốc độ gia tăng sản lượng của nền kinh tế. Chi tiêu của tầng lớp thu nhập cao tăng lên 40% năm 2006 và thậm chí đạt đến 47% năm 2007. Giá trị chi tiêu của tầng lớp trung lưu cũng đạt 37% năm 2006 nhưng lại bị ảnh hưởng mức lạm phát 12% nên trong năm 2007 chỉ tăng 15%. Xu hướng này sẽ tiếp tục trong năm 2008 và có thể cả năm 2009. Điều này cho thấy người tiêu dùng đã ít mua sắm hơn. Chỉ số lạm phát của TNS Worldpanel cho thấy tần suất mua sắm đã giảm từng năm kể từ năm 2006, trung bình 8,5 lượt/tháng. Đến năm 2010 đã giảm xuống dưới 8 lượt/tháng, bị ảnh hưởng với sự giảm mạnh tần suất mua sắm các sản phẩm sữa và các mặt hàng cá nhân, trong khi việc mua sắm hàng tạp hoá lại ổn định từ năm 2007. Một số lớn, 63% người tiêu dùng, chống lại lạm phát bằng cách mua ít hơn. Tiếp theo là hơn 1/3 người tiêu dùng trì hoãn mua những vật dụng lớn hơn. 20% đề cập đến việc chuyển sang một nhãn hiệu rẻ hơn. Trên 90% dân thành thị đã thắt lưng buộc bụng hoặc tiết kiệm hơn trong vài tháng  qua  để chống lại lạm phát. Chi  tiêu  vào các mặt hàng tiêu dùng nhanh (FMCG) của các tầng lớp thu nhập thấp hơn đã giảm 16% năm 2007, chỉ tăng nhẹ 4% từ năm 2007 đến 2008. Với các hộ gia đình sung túc hơn, tăng trưởng trong chi tiêu đã tiếp tục với tỷ lệ chưa từng có là 50% trong cả hai năm 2007 và 2008. Chỉ số giá tiêu dùng (CPI) tháng 12 tăng 1,98% so với tháng trước, là mức cao nhất trong cả năm 2010. Như vậy, mức độ lạm phát cả năm 2010 là 11,75%, vượt qua mức chỉ tiêu về lạm phát đặt ra cho năm vừa qua. Đáng lưu ý là diễn biến chỉ số giá tiêu dùng năm 2010 là mức độ vênh lớn, tức tháng cao nhất so với tháng thấp nhất lệch nhau hơn 1,5%. Vì bị ảnh hưởng bởi mức lạm phát quá cao nên trong một vài năm gần đây, số lượng hàng hóa, dịch vụ mà các hộ gia đình chi tiêu đã giảm đi đáng kể. Đầu tư của doanh nghiệp: Đầu tư phát triển của nền kinh tế tăng mạnh, nhiều công trình hạ tầng và cơ sở sản xuất được đưa vào sử dụng, tạo tiền đề quan trọng để phát triển đất nước trong các năm tiếp theo. Tổng số vốn đầu tư toàn xã hội năm 2007 đạt 464,5 nghìn tỷ đồng, bằng 40,6% GDP, tăng 16,4% so với năm 2006; trong đó, nguồn vốn của Nhà nước tăng 17,5%, vốn hỗ trợ phát triển chính thức (ODA) tăng 12%, vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) tăng 17,1%, vốn đầu tư dân doanh tăng 19,5%. Trong thời gian này, thị trường chứng khoán phát triển khá nhanh, đã trở thành một kênh huy động vốn đầu tư dài hạn quan trọng trong nền kinh tế. Nguồn vốn đầu tư toàn xã hội năm 2010 đạt 830,3 nghìn tỷ đồng, tăng 12,9 % so với năm 2009 và đạt 41% so với GDP cả nước. Nhìn vào đồ thị bên dưới có thể thấy tỷ trọng đầu tư trên GDP càng ngày càng gia tăng, trong khi tỷ lệ tăng trưởng GDP chỉ duy trì ổn định đến năm 2007 và giảm khá mạnh trong 3 năm trở lại đây. Càng về sau này, mức vốn bỏ ra đầu tư càng nhiều trong khi giá trị gia tăng thu lại càng ít đi. Thực tế này cho thấy tăng trưởng kinh tế vẫn đang đi theo quy mô chiều rộng, chất lượng tăng trưởng không cao. Tổng mức đầu tư trong 5 năm trở lại đây luôn đạt mức bình quân trên 40% GDP trong khi chi tiêu chính phủ và thâm hụt cán cân thanh toán không cải thiện đã khiến cho gánh nặng nợ quốc gia ngày càng lớn hơn. Đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) đã làm giảm tác hại của cuộc khủng hoảng ở Việt Nam trong năm 2008 và đã có lúc được quan chức nhà nước vin vào để biện bạch rằng không có gì phải sợ khủng hoảng cán cân thanh toán vì tiền đầu tư trực tiếp nước ngoài vẫn tiếp tục đổ vào. Theo báo cáo của Cục Đầu tư nước ngoài thì vốn đăng ký dự án FDI được chấp nhận vào 10 tháng đầu năm 2008 lên tới 59,3 tỷ USD gấp 6 lần số vốn đăng ký năm 2007.  Điều này có vẻ vượt quá khả năng tưởng tượng vì chưa từng thấy trên thế giới, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy là hầu hết các dự án là vào lãnh vực địa ốc, khu du lịch cao cấp, sản xuất thép và lọc dầu; cộng chung đã lên tới 45 tỷ USD. Trong những năm gần đây, số lượng dự án 100% vốn nước ngoài cũng bắt đầu tăng lên. Những dự án này hiện nay chiếm 76% tổng số dự án được cấp giấy phép và 55% vốn đăng ký, trong khi các doanh nghiệp liên doanh chỉ chiếm phần còn lại. Đồng thời, có sáu dự án đầu tư nước ngoài được cấp phép ở Việt Nam theo hình thức BOT (cung cấp nước và nhà máy điện), với tổng vốn đăng ký là 1,37 tỉ USD. Khu vực đầu tư nước ngoài đã có sự phát triển vượt bậc, dần dần khẳng định vị thế của mình là một bộ phận năng động của nền kinh tế, đóng góp quan trọng vào việc tăng cường năng lực và sức cạnh tranh của nền kinh tế. Trong những năm gần đây, khu vực đầu tư nước ngoài chiếm ¼  tổng vốn đầu tư của cả nước, 43,6% sản lượng công nghiệp (2004), 57,2% tổng kim ngạch xuất khẩu (2005) và 15,9% GDP của Việt Nam. Tuy vậy, tỉ lệ giải ngân vốn của các dự án đầu tư nước ngoài vẫn còn chậm và chưa ổn định từ mức 7,1 tỉ USD trong giai đoạn 1991-1995 lên mức 13,5 tỉ USD giai đoạn 1996-2000 và 14,3 tỉ USD từ 2001 đến 2005 nhưng trong năm 2006 và 2007, vốn được giải ngân giảm còn 8,7 tỉ USD. tổng vốn FDI đăng năm 2008 đã đạt hơn 64 tỷ USD, gấp gần ba lần năm 2007. Đây là mức thu hút vốn FDI kỷ lục từ trước đến nay của Việt Nam. Điều này càng có ý nghĩa  trong trong bối cảnh kinh tế toàn cầu khủng hoảng. Cụ thể, trong tháng 12/2008, cả nước đã cấp mới thêm 112 dự án FDI với tổng số vốn đăng ký đạt 1,17 tỷ USD. Tính chung từ đầu năm, đã có tổng số 1.171 dự án FDI được cấp phép đầu tư vào Việt Nam với tổng số vốn đăng ký đạt hơn 60,2 tỷ USD, tăng  222% so với năm 2007. Bên cạnh đó, trong năm 2008, có 311 dự án đăng ký tăng vốn, tổng số vốn tăng thêm đạt 3,74 tỷ USD. Trong các lĩnh vực đầu tư, vốn FDI tập trung chủ yếu vào lĩnh vực công nghiệp và xây dựng, gồm 572 dự án với tổng vốn đăng ký 32,62 tỷ USD, chiếm 48,85% về số dự án và 54,12% về vốn đầu tư đăng ký.  Lĩnh vực dịch vụ có 554 dự án, tổng vốn đăng ký 27,4 tỷ USD, chiếm 47,3% về số dự án và 45,4% về vốn đầu tư đăng ký. Số còn lại thuộc lĩnh vực nông-lâm-ngư nghiệp.  Năm 2008, đã có 50 quốc gia và vùng lãnh thổ đăng ký đầu tư tại Việt Nam, trong đó có 11 quốc gia và vùng lãnh thổ đăng ký đầu tư vốn trên 1 tỷ USD. Malaysia đứng đầu, với 55 dự án, vốn đăng ký 14,9 tỷ USD, Đài Loan đứng thứ hai, với 132 dự án, vốn đầu tư 8,64 tỷ USD.  Nhật Bản đứng thứ ba, với 105 dự án, vốn đầu tư 7,28 tỷ USD. Chi tiêu của Chính phủ: Người ta thường dùng hai chỉ số thực tiễn về quy mô của chính phủ là tỷ lệ phần trăm nhân viên (hoặc tổng số nhân viên) làm việc cho chính phủ so với dân số và tỷ lệ chi tiêu của chính phủ so với GDP. Tỷ lệ chi tiêu của chính phủ so với GDP rõ ràng là cao hơn tỷ lệ viên chức chính phủ so với toàn bộ lực lượng lao động, bởi trên thực tế, phần lớn các chi tiêu của chính phủ là dành cho hàng hoá, dịch vụ và thiết bị hơn là để trả lương cho viên chức. Mặc dù hai chỉ số này rất tương đồng với nhau (và vị trí xếp hạng của các quốc gia theo tỷ lệ viên chức làm việc cho chính phủ cũng rất sít sao với vị trí xếp hạng theo tỷ lệ chi tiêu của chính phủ), nhưng chi tiêu của chính phủ là một chỉ số có nhiều ý nghĩa trực giác hơn về “quy mô” của chính phủ. Có thể nói đến bây giờ thì chi tiêu hàng hóa và dịch vụ của chính phủ chiếm tỷ trọng cực lớn trên GDP. Bội chi ngân sách năm 2009 ở mức 6,9% GDP, tương đương 115.900 tỉ đồng và năm 2010 là 6,5% GDP, tương đương 125.500 tỉ đồng. Số liệu thống kê từ năm 2004 trở lại đây cho thấy nợ chính phủ đang tăng dần trong những năm qua và đặc biệt trong năm 2010, tỷ lệ nợ công đã vượt mức trần cho phép (50% GDP), hiện đạt 51,2 % (số liệu IFM). Nợ công tăng cao so với giai đoạn trước trong khi hiệu quả sử dụng vốn vay không cao, ICOR tăng gấp 3 lần so với mức hiệu quả của các nước đang phát triển. Chi tiêu hàng hóa và dịch vụ của Chính phủ trong thời gian qua quá lớn và vượt xa so với chỉ tiêu đề ra ban đầu. Trong năm 2010, sự sụp đổ của tập đoàn Vinashin với con số nợ lên tới hơn 4 tỷ USD đã đóng góp tới gần 2% tổng nợ xấu của Chính phủ. Cán cân thương mại: Qua số liệu thống kê cho thấy từ năm 1999 đến năm 2002, cán cân thương mại Việt Nam ở trạng thái cân bằng hoặc thặng dư, nhưng từ năm 2003 đến nay cán cân thương mại liên tục ở trạng thái thâm hụt và giá trị thâm hụt ngày càng lớn. Nếu trong năm 2003, thâm hụt thương mại vào khoảng 2,581 tỷ USD thì đến năm 2008 mức thâm hụt lên đến 12,782 tỷ USD, gấp 5 lần so với năm 2003. Cán cân thương mại quốc tế của Việt Nam tụt xuống mức khủng khoảng vào cuối năm 2007 vì chính sách đạt tốc độ tăng GDP cao và sự yếu kém của doanh nghiệp nhà nước. Thiếu hụt năm 2007 là 14 tỷ USD, bằng 19,8% GDP tăng gấp ba so với ba năm trước đó. Số liệu 9 tháng đầu năm 2008 cho thấy nhập siêu đã giảm từ 3 tỷ USD một tháng vào tháng đầu năm xuống dưới 1 tỷ USD. Điều này là hệ quả của việc áp dụng  các mệnh lệnh hành chính nhằm ngăn chặn đầu tư và cắt tín dụng cho các tập đoàn quốc doanh, nhằm hãm phanh lạm phát. Dù với chuyển đổi chính sách giữa dòng nhằm ngăn chặn nhập siêu như vậy, nhập siêu cũng đã ở mức 15 tỷ USD trong 9 tháng đầu năm, và cuối cùng vẫn đạt mức 18 tỷ USD vào cuối năm 2008, bằng 20% GDP: một tỷ lệ cực kỳ cao. Qua thống kê ta cũng thấy là nhập siêu có nguyên nhân chính từ các nhà sản xuất Việt Nam chạy theo tốc độ tăng GDP, chứ không phải từ các nhà đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) vì các nhà đầu tư nước ngoài có xuất siêu ngay cả trong 9 tháng đầu năm 2008. Năm 2009 mức thâm hụt là 15,412 tỷ USD, gấp 5,9 lần so với năm 2003. Trong năm 2010, cán cân thương mại tiếp tục nghiêng về nhập
Tài liệu liên quan