Bước sang thế kỷ XXI, xu thế  tất yếu  của  nhiều quốc gia  trên thế giới  là  bằng
mọi cách khơi dậy sức sống mãnh liệt của dân tộc để hội nhập quốc tế  và phát triển hợp lý, 
phù hợp với xã hội hiện  đại.  Để làm  được  điều  đó,  nhiều nước  đã tìm  về  di sản văn hoá
(DSVH), bởi DSVH chính là một trong những cội nguồn sức sống tiềm tàng to lớn của dân 
tộc  được tạo ra trong quá khứ, cần phải được bảo vệ,  duy trì  và phát huy trong xã hội hiện 
đại.  Văn hoá là tiềm lực tinh thần  to lớn của mỗi dân tộc,  thể hiện ra ở những giá trị hàm 
chứa trong vốn  DSVH  dân tộc  được tích luỹ theo thời gian lịch sử.  DSVH  dân tộc giống 
như một nguồn lực kép: nguồn lực vật thể  (hữu hình)  và nguồn lực phi vật thể (vô hình). 
DSVH  trở thành  điểm tựa quan trọng,  tạo thế  đi vững chắc cho hiện tại và tương lai của 
mỗi quốc gia, dân tộc trong bối cảnh toàn cầu hóa hiện nay.
Trải qua  hàng ngàn năm,  những giá  trị  DSVH  phi vật thể và  DSVH  vật thể  Việt 
Nam  vẫn  hiện diện  như muôn trùng con sóng  cuộn  chảy trong  dòng sông  văn hoá  truyền 
thống của dân tộc.
Kế thừa di sản quá khứ là quy luật phát triển tất yếu của văn hoá. Muốn kế thừa  và 
phát huy  DSVH  thì  trước hết  cần phải nghiên cứu,  tiếp cận  mọi phương diện lý luận về 
DSVH  dân tộc. Đó là một đòi hỏi bức xúc về phương diện lý luận mà quá trình  nghiên cứu
đề tài “Bảo tồn và phát huy di sản văn hoá  thời kỳ đẩy mạnh CNH, HĐH  (qua thực tế một 
số tỉnh  đồng bằng  Bắc  Bộ)” có thể tìm  được những phương án giải trình một cách có hệ 
thống, hợp lý và logic.
Mặc dù  chỉ  nghiên cứu về  DSVH  ở  đồng bằng Bắc  Bộ nhưng  đề tài  vẫn  có  điều 
kiện hệ thống hoá, bao quát và đi sâu hơn về một số vấn đề lý luận DSVH đương đại, đóng 
góp chung  vào những thành tựu lý luận về lĩnh vực này.
                
              
                                            
                                
            
                       
            
                 179 trang
179 trang | 
Chia sẻ: ttlbattu | Lượt xem: 3589 | Lượt tải: 3 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Bảo tồn và phát huy di sản văn hoá thời kỳ đẩy mạnh CNH, HĐH, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
LUẬN VĂN: 
Bảo tồn và phát huy di sản văn hoá thời 
kỳ đẩy mạnh CNH, HĐH 
PHẦN MỞ ĐẦU 
 1. Tính cấp thiết của đề tài 
1.1. Bước sang thế kỷ XXI, xu thế tất yếu của nhiều quốc gia trên thế giới là bằng 
mọi cách khơi dậy sức sống mãnh liệt của dân tộc để hội nhập quốc tế và phát triển hợp lý, 
phù hợp với xã hội hiện đại. Để làm được điều đó, nhiều nước đã tìm về di sản văn hoá 
(DSVH), bởi DSVH chính là một trong những cội nguồn sức sống tiềm tàng to lớn của dân 
tộc được tạo ra trong quá khứ, cần phải được bảo vệ, duy trì và phát huy trong xã hội hiện 
đại. Văn hoá là tiềm lực tinh thần to lớn của mỗi dân tộc, thể hiện ra ở những giá trị hàm 
chứa trong vốn DSVH dân tộc được tích luỹ theo thời gian lịch sử. DSVH dân tộc giống 
như một nguồn lực kép: nguồn lực vật thể (hữu hình) và nguồn lực phi vật thể (vô hình). 
DSVH trở thành điểm tựa quan trọng, tạo thế đi vững chắc cho hiện tại và tương lai của 
mỗi quốc gia, dân tộc trong bối cảnh toàn cầu hóa hiện nay. 
Trải qua hàng ngàn năm, những giá trị DSVH phi vật thể và DSVH vật thể Việt 
Nam vẫn hiện diện như muôn trùng con sóng cuộn chảy trong dòng sông văn hoá truyền 
thống của dân tộc. 
 Kế thừa di sản quá khứ là quy luật phát triển tất yếu của văn hoá. Muốn kế thừa và 
phát huy DSVH thì trước hết cần phải nghiên cứu, tiếp cận mọi phương diện lý luận về 
DSVH dân tộc. Đó là một đòi hỏi bức xúc về phương diện lý luận mà quá trình nghiên cứu 
đề tài “Bảo tồn và phát huy di sản văn hoá thời kỳ đẩy mạnh CNH, HĐH (qua thực tế một 
số tỉnh đồng bằng Bắc Bộ)” có thể tìm được những phương án giải trình một cách có hệ 
thống, hợp lý và logic. 
 Mặc dù chỉ nghiên cứu về DSVH ở đồng bằng Bắc Bộ nhưng đề tài vẫn có điều 
kiện hệ thống hoá, bao quát và đi sâu hơn về một số vấn đề lý luận DSVH đương đại, đóng 
góp chung vào những thành tựu lý luận về lĩnh vực này. 
1.2. Trong xu thế giao lưu hội nhập và toàn cầu hoá hết sức sôi động hiện nay, vấn 
đề bảo tồn và phát huy DSVH lại càng có ý nghĩa vô cùng quan trọng nhằm gìn giữ và 
phát triển bản sắc văn hoá dân tộc, để hội nhập mà không bị hoà tan. 
DSVH nước ta giống như một kho báu của quá khứ cần phải được kế thừa một cách 
khoa học, tích cực, có chọn lọc đúng đắn để tiến hành xây dựng và phát triển nền văn hoá 
Việt Nam tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc. “Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 
VIII” của Đảng đã khẳng định: “Mọi hoạt động văn hoá, văn nghệ phải nhằm xây dựng 
nền văn hoá tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, xây dựng con người Việt Nam về tư tưởng, 
đạo đức, tâm hồn, tình cảm lối sống, xây dựng môi trường văn hoá lành mạnh cho sự phát 
triển xã hội. Kế thừa và phát huy các giá trị tinh thần, đạo đức và thẩm mỹ, các di sản văn 
hoá, nghệ thuật của dân tộc. Bảo tồn và tôn tạo các di tích lịch sử, văn hoá danh thắng 
của đất nước. Trong điều kiện kinh tế thị trường và mở rộng giao lưu quốc tế, phải đặc 
biệt quan tâm giữ gìn và nâng cao bản sắc văn hoá dân tộc, kế thừa và phát huy truyền 
thống đạo đức, tập quán tốt đẹp và lòng tự hào dân tộc. Tiếp thu tinh hoa của các dân tộc 
trên thế giới, làm giàu đẹp cho nền văn hoá Việt Nam”. 
Tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ X, Đảng ta tiếp tục nhấn mạnh vấn đề bảo 
tồn phát huy DSVH dân tộc trong sự nghiệp phát triển văn hoá, nền tảng tinh thần của xã 
hội: “Tiếp tục đầu tư cho việc bảo tồn, tôn tạo các di tích lịch sử cách mạng, kháng chiến, 
các di sản văn hoá vật thể và phi vật thể của dân tộc, các giá trị văn hoá nghệ thuật, ngôn 
ngữ, thuần phong mỹ tục của cộng đồng các dân tộc. Bảo tồn và phát huy văn hoá, văn 
nghệ dân gian. Kết hợp hài hoà việc bảo vệ, phát huy các di sản văn hoá với các hoạt 
động phát triển kinh tế du lịch”. 
Xuất phát từ quan điểm đường lối của Đảng, việc thực hiện đề tài nghiên cứu Bảo 
tồn và phát huy di sản văn hoá thời kỳ đẩy mạnh CNH, HĐH (qua thực tế một số tỉnh đồng 
bằng Bắc Bộ)” là một hoạt động có ý nghĩa thực tiễn sâu sắc và ý nghĩa thời sự cấp bách 
đối với các tỉnh đồng bằng Bắc Bộ nói riêng, đối với các vùng miền cả nước nói chung. 
1.3. DSVH vùng đồng bằng Bắc Bộ có vị trí trọng yếu trong toàn bộ không gian 
DSVH phía Bắc nước ta - một vùng văn hoá lâu đời, tiêu biểu cho văn hoá dân tộc Việt 
Nam từ ngàn xưa, bao gồm nhiều tiểu vùng văn hoá mở rộng theo đồng bằng Bắc Bộ, trải 
dài theo sông Hồng cùng với hệ thống sông ngòi phía Bắc và vùng châu thổ rộng lớn. 
 Nghiên cứu, khảo sát DSVH vùng đồng bằng Bắc Bộ sẽ giúp chúng ta khai thác, 
tiếp cận những vỉa tầng quan trọng hàng đầu của văn hoá Việt Nam trong tiến trình lịch sử. 
Đây là một trong những “địa chỉ” trọng điểm cất giữ những vẻ đẹp tinh hoa nhất, cốt lõi 
nhất của văn hoá nước ta. Bởi vậy, muốn xây dựng và phát triển nền văn hoá Việt Nam 
tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, cần phải nghiên cứu, kế thừa, bảo tồn và phát huy DSVH 
đồng bằng Bắc Bộ nói riêng, DSVH Việt Nam nói chung. 
1.4. Vừa qua, hoạt động bảo tồn, kế thừa và phát huy DSVH đã diễn ra rất đa dạng 
tại các địa phương vùng đồng bằng Bắc Bộ. Theo đó, tình hình CNH, HĐH, giao lưu hội 
nhập quốc tế ngày càng sôi động, vừa có thời cơ lại vừa có những thách thức không nhỏ 
đối với hoạt động bảo tồn và phát huy di sản văn hoá. Đã đến lúc cần phải thực hiện một 
công trình nghiên cứu chuyên biệt, nhằm khảo sát thực trạng bảo tồn và phát huy DSVH 
vùng đồng bằng Bắc Bộ trong quá trình đẩy mạnh CNH, HĐH, tìm ra những thành tựu và 
hạn chế của hoạt động này, kiến nghị và đề xuất những phương hướng và giải pháp có tính 
khả thi, nhằm bảo tồn và phát huy tốt hơn DSVH đồng bằng Bắc Bộ giai đoạn hiện nay và 
trong tương lai. 
 2. Mục tiêu và nhiệm vụ nghiên cứu 
2.1 Mục tiêu nghiên cứu 
Trên cơ sở làm rõ mối quan hệ của hoạt động bảo tồn, phát huy DSVH với quá trình 
đẩy mạnh CNH, HĐH tại vùng đồng bằng Bắc Bộ, hướng tới xây dựng nền văn hóa Việt 
Nam tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc, đề tài đi sâu phân tích, đánh giá thực trạng bảo tồn 
và phát huy DSVH ở một số tỉnh vùng đồng bằng Bắc Bộ thời gian qua (bao gồm các tỉnh 
Hà Tây (cũ), Hà Nội, Hải Dương, Bắc Ninh). 
Đề tài sẽ cố gắng làm nổi rõ những thành tựu, những mặt tồn tại trong các hoạt 
động nêu trên, tìm ra những nguyên nhân dẫn đến thực trạng đó, đồng thời đề ra phương 
hướng và giải pháp hiệu quả nhất, nhằm bảo tồn và phát huy DSVH trong giai đoạn tiếp 
tục đẩy mạnh sự nghiệp CNH, HĐH tại đồng bằng Bắc Bộ. 
2.2. Nhiệm vụ nghiên cứu 
- Vận dụng các quan điểm mác xít, quan điểm lý luận của Đảng và chính sách của 
Nhà nước, những quan niệm của nhân loại tiến bộ về bảo tồn và phát huy DSVH, kết hợp 
với những kết quả nghiên cứu tổng kết thực tiễn, đề tài thuyết minh sáng rõ về mối quan 
hệ, vai trò của hoạt động bảo tồn, phát huy DSVH với quá trình đẩy mạnh CNH, HĐH, 
hướng tới mục tiêu phát triển kinh tế và xây dựng nền văn hóa Việt Nam tiên tiến đậm đà 
bản sắc dân tộc ở vùng đồng bằng Bắc Bộ hiện nay. 
- Khảo sát, điều tra, nghiên cứu, đánh giá thực trạng công tác bảo tồn, phát huy các 
DSVH vật thể, DSVH phi vật thể tại một số tỉnh vùng đồng bằng Bắc Bộ (chủ yếu là ở Hà 
Nội, Hà Tây cũ, Hải Dương và Bắc Ninh) trên các mặt thành tựu, hạn chế, tìm ra những 
nguyên nhân dẫn đến thực tiễn đó. 
- Đề xuất phương hướng và một số giải pháp, kiến nghị nhằm bảo tồn và phát huy 
DSVH vùng đồng bằng Bắc Bộ trong thời kỳ đẩy mạnh CNH, HĐH, đóng góp những tư 
liệu cần thiết để hoàn thiện thêm chính sách bảo tồn và phát huy DSVH dân tộc phù hợp 
với những đòi hỏi từ thực tiễn của đồng bằng Bắc Bộ nói riêng, trong phạm vi cả nước nói 
chung. 
- Qua nghiên cứu, đề tài bước đầu giới thiệu kinh nghiệm thành công của một số 
quốc gia trên thế giới về lĩnh vực bảo tồn phát huy DSVH trong phát triển kinh tế xã hội 
hiện nay. 
3. Cơ sở lý luận và phương pháp nghiên cứu 
3.1. Cơ sở lý luận 
- Trên cơ sở quan điểm của chủ nghĩa Mác - Lê nin, Tư tưởng Hồ Chí Minh, quan 
điểm, đường lối của Đảng cộng sản Việt Nam về văn hoá, đề tài tiếp cận một cách có hệ 
thống những tiền đề lý luận về DSVH, về bảo tồn di sản văn hoá và phát huy DSVH. 
- Theo đó, đề tài nghiên cứu, vận dụng hợp lý những thành tựu về lý luận DSVH 
của thế giới đương đại vào thực tiễn nghiên cứu như: 
+ Quan niệm của UNESCO về văn hoá và DSVH, về kế thừa, bảo tồn và phát huy 
DSVH, về vai trò chức năng của DSVH đối với việc lựa chọn mô hình phát triển của văn 
hoá mỗi dân tộc. 
+ Những thành tựu về lý thuyết vùng văn hoá và tiểu vùng văn hoá của giới nghiên 
cứu văn hoá học trên thế giới đầu thế kỷ XXI. 
3.2. Phương pháp nghiên cứu 
* Phân tích - Tổng hợp tài liệu văn bản 
 Đề tài sẽ nghiên cứu những văn bản, tài liệu liên quan đến nội dung nghiên cứu: 
- Quan điểm của chủ nghĩa Mác - Lê nin, Tư tưởng Hồ Chí Minh, các văn kiện chủ 
trương đường lối của Đảng, chính sách của Nhà nước về văn hoá, về DSVH, luật DSVH, 
về bảo tồn và phát huy DSVH. 
- Các công trình nghiên cứu của nước ngoài về DSVH vật thể, DSVH phi vật thể. 
- Các công trình nghiên cứu, sưu tầm trong nước về DSVH vật thể, DSVH phi vật 
thể Việt Nam nói chung, vùng đồng bằng Bắc Bộ nói riêng. 
* Điều tra xã hội học, quan sát, khảo tả: phỏng vấn sâu (các nghệ nhân, các nhà 
quản lý, cán bộ chuyên trách, người dân tại các vùng miền), bảng hỏi (tổng thể, chi tiết), 
thống kê, phân loại... 
* Lịch sử - Logic: nghiên cứu, phán đoán, suy luận, thuyết minh những cơ sở lịch sử 
xã hội hình thành nên DSVH. 
* So sánh văn hoá: Đối chứng vùng văn hoá và tiểu vùng văn hoá ở đồng bằng 
Bắc Bộ theo hai chiều lịch đại và đồng đại để tìm ra những nét đặc sắc. 
* Phương pháp phân tích SWOT (Điểm mạnh - Điểm yếu - Thời cơ - Thách thức: 
Stengths, Weaknesses, Opportunities, Threatts) 
 4. Tình hình nghiên cứu liên quan đến đề tài 
Nói tới văn hóa người ta thường đề cập ngay tới di sản văn hoá (Cultural heritage). 
Diện mạo văn hoá dân tộc trước tiên dễ nhận ra chính là những tài sản văn hoá đời trước 
để lại cho đời sau. Vẻ đẹp giá trị của DSVH giống như những lớp vàng ròng trầm tích kết 
đọng thành đồng bằng châu thổ đôi bờ con sông văn hoá miệt mài uốn lượn qua những bến 
bờ thời gian. Có lẽ vì thế mà khi nghiên cứu văn hoá, DSVH là một lĩnh vực được giới 
nghiên cứu trong và ngoài nước đặc biệt quan tâm tìm hiểu trước tiên và khảo sát ở nhiều 
cấp độ khác nhau trên các phương diện lý thuyết cũng như thực tiễn. 
 * Những thành tựu nghiên cứu lý luận về văn hoá và di sản văn hoá 
Vào thời gian nửa sau thế kỷ XX, các tổ chức quốc tế như UNESCO, UNDP đều nỗ lực 
nghiên cứu đánh giá tiềm năng quá khứ của nhân loại, đặc biệt là về di sản văn hoá. UNESCO 
chia di sản văn hoá thành hai loại: di sản “văn hóa vật thể” (tangible culture) và di sản “văn hoá 
phi vật thể” (nonphysicalculture). 
Trên thế giới nhiều học giả đã nghiên cứu khái niệm Di sản văn hoá (Cultural 
heritage). Abraham Moles quan niệm DSVH như một “mã di truyền xã hội”, một thứ “ký 
ức tập thể”. Feredico Mayor hình dung DSVH như một “hệ thống các giá trị”, những nhân 
tố hình thành nên bản sắc văn hoá dân tộc. 
Người Nhật quan niệm giá trị văn hoá như một thứ tài sản - “tài sản văn hoá” 
(Cultural propeties) và họ chia di sản văn hoá thành hai loại: tài sản văn hoá “hữu hình” và 
tài sản văn hoá “vô hình”. Các thuật ngữ vật thể, phi vật thể, vô hình, hữu hình giờ đây 
được sử dụng rộng rãi trên thế giới khi nói về di sản văn hoá. 
Trong Hội nghị quốc tế “Bảo vệ di sản văn hoá vật thể và phi vật thể: Hướng đến 
Phương pháp tiếp cận tổng thể” tổ chức tại Nara, Nhật Bản từ 19 đến 23/10/2004, Tuyên 
bố Yamato về Phương pháp tiếp cận tổng thể trong bảo vệ di sản văn hoá vật thể và phi 
vật thể đã được thông qua. Với bản Tuyên bố này, các quan niệm về DSVH đã được nhân 
loại định nghĩa cụ thể trên phương diện lý luận theo Công ước và Quy chế của UNESCO. 
Đây là những quan niệm cụ thể nhằm giúp nhận diện một cách đúng đắn khoa học về 
DSVH vật thể và phi vật thể trên thế giới. 
Ở nước ta, nghiên cứu về DSVH trước tiên phải kể đến công trình Việt Nam Văn 
hoá sử cương của học giả Đào Duy Anh từ năm 1938 với quan điểm : “Ta muốn trở thành 
một nước cường thịnh về vật chất, vừa về tinh thần thì phải giữ văn hoá cũ (di sản) làm thể 
(gốc, nền tảng); mà lấy văn hoá mới làm dụng nghĩa là phải khéo điều hoà tinh tuý của văn 
hoá phương Đông với những điều sở trường về khoa học của văn hoá phương Tây”. 
Năm 1997, GS,TS. Hoàng Vinh hoàn thành cuốn sách Một số vấn đề về bảo tồn và 
phát triển di sản văn hoá dân tộc. Trên cơ sở những quan niệm DSVH của quốc tế và Việt 
Nam, tác giả đã đưa ra một hệ thống lý luận về DSVH, đồng thời bước đầu vận dụng 
nghiên cứu DSVH nước ta. Năm 2002, Luật di sản văn hoá và văn bản hướng dẫn thi 
hành được coi là văn bản pháp quy về DSVH. 
Trong sách Bảo vệ di sản văn hoá phi vật thể do Bộ Văn hoá - Thể thao và Du lịch 
phát hành năm 2007, GS,TS. Ngô Đức Thịnh (nguyên Viện trưởng viện Văn hoá dân gian) 
đã bàn đến Văn hoá phi vật thể: Bảo tồn và phát huy. Trưởng Ban Di sản phi vật thể Văn 
phòng UNESCO Pari - ông Rieks Smeets đã nghiên cứu về Bối cảnh, nhận thức và quá 
trình xây dựng Công ước về bảo vệ Di sản văn hoá phi vật thể. Tổng giám đốc ACCU- 
ông Sato Kunio đề cập đến Các chương trình của ACCU và tầm nhìn về bảo vệ di sản văn 
hoá phi vật thể. Hai nhà nghiên cứu Trung Quốc là Cố Quân & Uyển Lợi nghiên cứu về 
Bảo vệ di sản văn hoá phi vật thể và những quy tắc nên theo. Partrik J. Bolyan nghiên cứu 
Di sản văn hoá phi vật thể, cơ hội và thách thức đối với Bảo tàng và công tác đào tạo cán 
bộ chuyên môn bảo tàng. 
Công trình Một con đường tiếp cận di sản văn hoá do Bộ Văn hoá - Thông tin ấn 
hành, Hà Nội năm 2006 đã tập hợp nhiều bài nghiên cứu về lý luận DSVH cũng như thực 
tiễn, có thể làm tư liệu nghiên cứu tốt cho đề tài. Trong đó tiêu biểu nhất là các bài: Khảo 
cổ học với công tác bảo vệ và phát huy di sản văn hoá (Vũ Quốc Hiền), Bảo tồn di tích, 
nhân tố quan trọng của phát triển bền vững (Lê Thành Vinh); Di tích lịch sử và văn hoá 
đồng bằng sông Hồng (Đặng văn Bài); Bảo tồn, tôn tạo và xây dựng khu di tích lịch sử - 
văn hoá Đường Lâm (Phan Huy Lê). 
 Sách Giữ gìn, phát huy di sản văn hoá các dân tộc Tây Bắc do NXB Văn hoá Dân 
tộc - Tạp chí Văn hoá nghệ thuật phát hành có thể giúp người đọc có thể nhận diện một số 
vấn đề lý luận về DSVH. 
Trên Tạp chí Cộng sản số 20, năm 2003, PGS, TS. Nguyễn Văn Huy đã có nhiều cố 
gắng nghiên cứu Một số vấn đề bảo tồn và phát huy những di sản văn hoá các dân tộc hiện 
nay. Tác giả bài báo đã đề cập đến những vấn đề lý luận và thực tiễn của công tác bảo tồn phát 
huy DSVH trên phạm vi cả nước. 
Cùng hướng nghiên cứu này, Ngô Phương Thảo viết bài Bảo vệ di sản, cuộc chiến 
từ những góc nhìn đăng ở Tạp chí Văn hoá nghệ thuật số 289 tháng 07/2008. Bài viết đã 
đề cập trực tiếp đến vấn đề bảo vệ DSVH hiện nay. Theo tác giả thì “Mỗi ngày, di sản văn 
hoá càng đối mặt với nhiều nguy cơ, xuất phát từ những hệ lụy của cuộc sống hiện đại. 
Cũng mỗi ngày, ý thức về trách nhiệm phải gìn giữ các giá trị văn hoá đã tồn tại với thời 
gian càng lan toả sâu rộng trong toàn xã hội, trong mỗi cộng đồng để dẫn tới những 
chương trình dự án ngày càng có hiệu quả hơn trong việc gìn giữ các giá trị văn hoá vật thể 
và phi vật thể”. 
* Những công trình nghiên cứu liên quan đến vấn đề bảo tồn và phát huy di sản 
văn hoá đồng bằng Bắc Bộ. 
Gần đây xuất hiện một số công trình nghiên cứu có liên quan đến đề tài như Vai trò 
của văn hoá trong Công nghiệp hoá - Hiện đại hoá nông thôn vùng đồng bằng sông Hồng 
do PGS, TS Lê Quý Đức chủ biên (do NXB Văn hoá Thông tin - Viện Văn hoá, Hà Nội 
xuất bản năm 2005). Đây là một công trình khảo sát khá sâu rộng công phu về văn hoá 
nông thôn đồng bằng sông Hồng, trong đó đề cập đến lĩnh vực DSVH trong thời kỳ CNH, 
HĐH. Võ Quang Trọng nghiên cứu về Bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hoá phi vật 
thể của Thăng Long Hà Nội (Đề tài khoa học cấp Nhà nước, Viện nghiên cứu Văn hoá - 
Viện Khoa học Xã hội Việt Nam) 
Tìm về Di sản văn hoá dân gian trong tín ngưỡng và tôn giáo ở Việt Nam (NXB 
Thuận Hoá, Huế, 1996), tác giả Chu Quang Trứ đề cập đến di sản văn hoá vùng đồng bằng 
Bắc Bộ trong bối cảnh chung của DSVH dân tộc. 
Qua công trình Sự biến đổi của làng xã Việt Nam ngày nay ở đồng bằng sông Hồng 
(NXB Khoa học xã hội, Hà Nội - sách do Tô Duy Hợp chủ biên năm 2000), người đọc có 
thể tìm thấy phần nào diện mạo DSVH đồng bằng Bắc Bộ. 
Sách Khảo sát thực trạng văn hoá lễ hội truyền thống của người Việt ở đồng bằng 
Bắc bộ của TS.Nguyễn Quang Lê (NXB Khoa học Xã hội, Hà Nội, năm 2001) đã giúp cho 
người đọc có cái nhìn hệ thống về DSVH phi vật thể nơi đây. 
Năm 2003, Hiếu Giang đã nghiên cứu khá công phu Về giá trị văn hoá phi vật thể 
Thăng Long - Hà Nội (Tạp chí Di sản Văn hoá - Bộ Văn hoá Thông tin, số 3). Viết bài trên 
tạp chí Văn hoá nghệ thuật năm 2002, nhà nghiên cứu Lưu Trần Tiêu đưa ra vấn đề Bảo 
tồn và phát huy di sản văn hoá Viêt Nam. Năm 2006, nghiên cứu sinh Đàm Hoàng Thụ 
bảo vệ thành công luận án TS với đề tài: Nghiên cứu vấn đề bảo tồn di sản văn hoá nghệ 
thuật trong giai đoạn hiện nay. Có thể xem đây là công trình nghiên cứu khá sâu về lý luận 
DSVH. 
Năm 2007, trong tư cách một nhà nghiên cứu có nhiều năm quan tâm đến DSVH, 
PGS,TS. Nguyễn Chí Bền viết bài nghiên cứu Bảo tồn di sản văn hoá phi vật thể ở nước ta 
hiện nay đăng trên báo Văn hoá. Bài báo bàn sâu về cách thức bảo tồn văn hóa phi vật thể 
hiện nay. Với kinh nghiệm của một người quản lý văn hóa, tác giả Nguyễn Hữu Kim - 
giám đốc Sở Văn hoá ,Thể thao và Du lịch Vĩnh Phúc có nhiều đề xuất về Bảo tồn và phát 
triển di sản văn hoá ở Vĩnh Phúc. 
Trong thời gian qua, các tạp chí Người đưa tin UNESCO, tạp chí Di sản Văn hoá 
(do Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch ấn hành), tạp chí Văn hiến lần lượt giới thiệu một số 
bài viết nghiên cứu về DSVH nói chung, về thực trạng bảo tồn và phát huy DSVH vùng 
đồng bằng Bắc Bộ nói riêng. 
Trong quá trình thực hiện đề tài, nhóm tác giả đã tham khảo, kế thừa kết quả của 
một số tài liệu khoa học là cơ sở gợi mở cho hướng nghiên cứu về bảo tồn và phát huy 
DSVH đồng bằng Bắc Bộ, bao gồm: Hồ Chí Minh toàn tập (1995 - 2000), Cơ sở lý luận văn 
hoá Mác - Lê nin ; Văn kiện Hội nghị Trung ương V khoá VIII (BCH TW khoá VIII); Văn 
kiện Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ X; sách Chuyển dịch cơ cấu kinh tế nông thôn 
nông nghiệp vùng đồng bằng sông Hồng của Nguyễn Trung Quế; Công trình Khảo sát 
thực trạng văn hoá lễ hội truyền thống của người Việt ở Đồng bằng Bắc Bộ của Nguyễn 
Quang Lê; Quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế xã hội vùng đồng bằng sông Hồng thời kỳ 
1996 - 2000 (Bộ Kế hoạch - Đầu tư và Bộ Khoa học, Công nghệ và Môi trường phát hành 
tháng 4/1996); Nghề thủ công mỹ nghệ đồng bằng sông Hồng - tiềm năng, thực trạng và 
một số kiến nghị, (Đề tài cấp Bộ, Hà Nội, Viện nghiên cứu Văn hoá dân gian -1999); sách 
Địa lý các tỉnh, thành phố Việt Nam, Phần I: Các tỉnh, thành phố đồng bằng sông Hồng 
(năm 2001); Đề tài khoa học Phát triển làng nghề truyền thống trong quá trình công 
nghiệp hoá, hiện đại hoá do TS Mai Thế Hởn (chủ biên) GS,TS. Hoàng Ngọc Hoà, 
PGS,TS. Vũ văn Phúc (đồng chủ biên) (2002); Sách Bảo tồn và phát huy giá trị danh nhân 
văn hoá truyền thống Việt Nam của Diêm Thị Đường; sách Hệ thống nông nghiệp vùng 
đồng bằng sông Hồng của Đào Thế Tuấn và Pascal Bergeret; Văn hoá Thăng Long - Hà 
Nội hội tụ và toả sáng của GS,TS. Trần Văn Bính (chủ biên); Thực trạng công nghiệp hoá, 
hiện đại hoá nông nghiệp nông thôn Việt Nam của Nguyễn Sinh Cúc - Lê Mạnh Hùng; Sách 
Cơ cấu tổ chức làng Việt cổ truyền ở Bắc Bộ của tác giả Trần Từ; sách Công nghiệp hoá, 
hiện đại hoá nông nghiệp, nông thôn các nước và Việt Nam của Nguyễn Điền (1997); Số 
liệu thống kê về cơ sở hạ tầng của nông thôn Việt Nam, NXB Thống kê (2005) v.v... 
 Nhận xét chung 
- Phần lớn các công trình nghiên cứu và tư liệu trên đây đều trực tiếp hoặc gián tiếp 
đề cập đến DSVH và thực trạng bảo tồn phát huy DSVH vùng đồng bằng Bắc Bộ ở nhiều 
góc độ lý luận và thực tiễn khác nhau. 
- Dường như chưa c