Vào năm 1936, một trong 6 lời khuyên của Dale Carnegie trong cuốn Làm thế nào để có được những người bạn và gây ảnh hưởng với mọi người chính là nụ cười. Trong lịch sử đã có biết bao nhiêu nụ cười đã làm siêu lòng cả nhân loại. Lời khuyên của ông đã được truyền sau mỗi thập kỷ và rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực giao tiếp, ứng xử đã rất nhiều lần trích câu nói đó trong các tác phẩm viết tay của mình hoặc trong bài phát biểu trực tiếp trước đông đảo công chúng. Chỉ cần một dẫn chứng đó thôi cũng đủ để cho thấy sức ảnh hưởng của lời khuyên Dale Carnegie nói với chúng ta. Tuy nhiên, vào giai đoạn chuyển đổi của thiên niên kỷ này, đã đến lúc chúng ta kiểm tra lại vai trò của nụ cười trong các quan hệ ở cấp độ cao hơn giữa con người với nhau. Khi bạn đào sâu hơn vào câu châm ngôn của Dale, bạn sẽ thấy nụ cười thoáng qua năm 1936 không phải lúc nào cũng đem lại kết quả đặc biệt là trong điều kiện ngày nay. Thực tế, không có câu châm ngôn nào dù có đúng đắn đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đem lại hiệu quả mãi mãi mà không được điều chỉnh, sửa đổi. Điều này cũng tương tự đối với câu châm ngôn của Dale Carnegie.
47 trang |
Chia sẻ: haohao89 | Lượt xem: 2242 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Những bí quyết thu phục lòng người, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Những bí quyết thu phục lòng người
LÀM THẾ NÀO ĐỂ KHIẾN NỤ CƯỜI CỦA BẠN KHÁC BIỆT SO VỚI NHỮNG NỤ CƯỜI KHÁC
Vào năm 1936, một trong 6 lời khuyên của Dale Carnegie trong cuốn Làm thế nào để có được những người bạn và gây ảnh hưởng với mọi người chính là nụ cười. Trong lịch sử đã có biết bao nhiêu nụ cười đã làm siêu lòng cả nhân loại. Lời khuyên của ông đã được truyền sau mỗi thập kỷ và rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực giao tiếp, ứng xử đã rất nhiều lần trích câu nói đó trong các tác phẩm viết tay của mình hoặc trong bài phát biểu trực tiếp trước đông đảo công chúng. Chỉ cần một dẫn chứng đó thôi cũng đủ để cho thấy sức ảnh hưởng của lời khuyên Dale Carnegie nói với chúng ta. Tuy nhiên, vào giai đoạn chuyển đổi của thiên niên kỷ này, đã đến lúc chúng ta kiểm tra lại vai trò của nụ cười trong các quan hệ ở cấp độ cao hơn giữa con người với nhau. Khi bạn đào sâu hơn vào câu châm ngôn của Dale, bạn sẽ thấy nụ cười thoáng qua năm 1936 không phải lúc nào cũng đem lại kết quả đặc biệt là trong điều kiện ngày nay. Thực tế, không có câu châm ngôn nào dù có đúng đắn đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đem lại hiệu quả mãi mãi mà không được điều chỉnh, sửa đổi. Điều này cũng tương tự đối với câu châm ngôn của Dale Carnegie.
Nụ cười toe toét lỗi thời không có trọng lượng đối với xã hội phức tạp ngày nay. Nếu cười một cách thoái mái quá đà trước mặt một đám đông với nhiều loại người khác nhau thì chắc chắn nụ cười của bạn sẽ bị đánh giá là vô duyên. Hãy nhìn vào những nhà lãnh đạo, những nhà thương thuyết và các nhà tư bản lớn trên thế giới và bạn sẽ học tập được rất nhiều bài học quý giá. Đối với họ nụ cười xu nịnh chẳng có ý nghĩa gì bởi mục đích của họ không phải là xu nịnh mọi người để đạt những gì họ mong muốn. Những người đạt được thành công trong mọi giai đoạn của cuộc đời luôn tìm cách làm giàu thêm cho nụ cười của mình; và khi cười, nụ cười của họ sẽ có trọng lượng hơn, gây được nhiều ảnh hưởng hơn đồng thời sẽ khiến cả thế giới này cùng cười với họ. Họ cười không chỉ để làm hài lòng một người nào đó mà muốn gây ảnh hưởng đến một nhóm người, nhiều nhóm người và cả thế giới; đây chính là mục tiêu cao nhất mà họ muốn thực hiện được.
Một số nụ cười rất ấm áp trong khi đó lại có những điệu cười lạnh lùng đáng sợ. Có những nụ cưòi thật sự và những nụ cười giả tạo. ( Bạn đã nhìn thấy rất nhiều nụ cười giòn giã nở trên khuôn mặt của những người bạn và họ nói với bạn rằng họ thật sự vui sướng vì bạn đã quyết định bớt chút thời gian ghé vào thăm, và các ứng cử viên tranh chức tổng thống đến thăm thành phố của bạn rồi nói rằng họ rất “ vui sướng vì đã đến thăm thành phố này…” Những chiến thắng giòn giã biết rằng nụ cười của họ là một trong những vũ khí mạnh nhất, chính vì vậy họ đã cố gắng tận dụng chúng để đạt hiệu quả tối đa. Thú thật, tất cả mọi người trong số chúng ta đều thích nhìn thấy những nụ cười thật tươi chứ không ai muốn nhìn vào những khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ TỐI ĐA HOÁ HIỆU QUẢ NỤ CƯỜI CỦA BẠN
Chỉ vừa năm ngoái thôi, một người bạn cũ hồi học đại học của tôi tên là Lan đảm nhiệm công việc kinh doanh của gia đình: đó là cung cấp hộp cattông cho các nhà sản xuất. Có thể nói đây là một công việc khá vất vả đối với một cô gái như Lan. Một ngày cô gọi điện cho tôi nói rằng cô chuẩn bị lên Hà Nội để tìm kiếm những khách hàng mới và mời tôi đi ăn tối cùng với một vài khách hàng tương lai của mình bởi cô nghĩ rằng có thể tôi sẽ giúp được cô trong việc nắm bắt tâm lý của khách hàng. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy nụ cười hoạt bát của cô bạn mình và nghe thấy tiếng cười giòn giã, thoái mái như chúng tôi còn học đại học. Lan là một người luôn cười thoái mái và một khi cô đã cười thì không ai có thể làm cô nín được; người khác thế nào thì không biết nhưng chúng tôi lại thấy đó chính là một phần làm nên sự hấp dẫn của cô.
Khi bố Lan mất vào năm ngoái, cô nói với tôi rằng cô sẽ tiếp quản công việc kinh doanh mà phải mất cả một đời bố cô mới tạo dựng được. Tôi nghĩ với tính cách của Lan có đôi chút thoái mái, vui vẻ và không hợp với vai trò là một người lãnh đạo cao nhất trong lĩnh vực kinh doanh đầy khó khăn và cạnh tranh này. Tôi đã từng lo lắng cho Lan bởi dưới con mắt của tôi Lan vẫn là một người bạn gái chân yếu tay mềm, một người hay cười khiến bạn bè ai cũng cảm thấy yêu quý. Nhưng thực tế tôi biết gì về về ngành sản xuất hộp cattông cơ chứ? Đến bây giờ thì tôi lại cảm thấy lo lắng cho bản thân mình không biết mình có thể cáng đáng được công việc mà cô bạn nhờ hay không nữa bởi thực tế tôi đâu có chút kiến thức gì về lĩnh vực cô nói.
Lan, ba người khách tiềm năng của cô và tôi gặp nhau trong một quán nước lịch sự giữa trung tâm thành phố và khi chúng tôi dẫn họ vào phòng ăn của nhà hàng, Lan thì thầm vào tai tôi, “ Tối nay hãy gọi mình là Lan Anh nhé ( Lan là tên đệm của Lan Anh ).
“ Tất nhiên rồi ”, tôi chớp mắt “ Phải gọi tên đầy đủ của bà chủ tịch công ty chứ đúng không ?” Ngay sau khi chúng tôi ngồi yên vị xung quanh bàn ăn sang trọng, tôi bắt đầu nhận ra rằng Lan Anh bây giờ là một phụ nữ hoàn toàn khác, khác xa với cô bạn Lan luôn cười rúc rích của tôi mà tôi biết hồi đại học. Cô vẫn quyến rũ như trước, cô vẫn cười nhiều như trước nhưng vẫn có một số một số đặc điếm không giống, hoàn toàn không giống. Tôi không thể giải thích chính xác được điều đó. Tôi biết rằng thời gian trôi đi, ai cũng phải thay đổi nhưng tôi hơi bất ngờ về điều này.
Mặc dù vẫn còn sôi nổi như ngày xưa nhưng tôi có một ấn tượng rõ ràng rằng mọ thứ Lan Anh nói sâu sắc và chân thật, thẳng thắn hơn. Cô nói chuyện một cách ấm áp với khách hàng tương lai và tôi có thể khẳng định rằng những khách hàng kia cũng rất thích cô. Tôi cảm thấy vui vì cô bạn của mình đã ghi được một cú ngoạn mục vào đêm hôm đó. Vào cuối buổi, Lan Anh đã giành được ba người khách hàng lớn. Còn về phần mình, một chuyên gia giao tiếp ( như lời Lan Anh nói chỉ biết ngồi đó quan sát bạn mình với sự ngạc nhiên đầy thú vị ).
Sau đó, khi chỉ còn lại một mình với cô trong quán nước, tôi nói, “ Lan này, bạn đã thực sự hoà nhập được vào con đường mà bố bạn đã dẫn bạn đi kể từ khi bạn tiếp quản công ty. Tính cách thực sự của bạn đã phát triển đầy đủ, thực sự ấm áp nhưng cũng không kém phần quả quyết, sắc sảo. Thực sự mình cảm thấy bạn vừa lạ lại vừa quen. ”
“ Chà chà! Chỉ có một thứ duy nhất thay đổi thôi ” Cô vừa đáp lại tôi, vừa cười rất đáng yêu.
“ Cái gì cơ? ”
“ Nụ cười của mình. ”
“ Cái gì của bạn cơ? ” Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
“ Nụ cười của mình,” cô lặp lại một lần nữa như thể tôi không hề nghe thấy.
“ Bạn thấy đấy ”, cô tiếp tục, mắt nhìn về xa xăm, “ khi bố mình bị ốm và mình biết mình sẽ phải tiếp quản công ty, ông ngồi xuống bên cạnh mình và nói chuyện với mình; chính cuộc nói chuyện đó giữa hai bố con đã làm thay đổi cuộc đời mình. Mình sẽ không bao giờ quên từng chữ, từng lời ông nói với mình. Bố nói: “ Con gái yêu quý của ta, con có nhớ một bài hát cổ, “ Tôi yêu mật ong, nhưng bàn chân lại quá to ” hay không? Chà, nếu con muốn thành công trong ngành kinh doanh hộp cattông thì hãy để bố nói câu này với con, “ Ta yêu con, con yêu nhưng nụ cười của con sôi động và nhanh quá. ”
“ Sau đó ông đưa cho mình một tờ báo màu vàng rồi chỉ vào một bài báo có trích đoạn một nghiên cứu mà ông đã cất đi để cho mình xem vào thời điểm thích hợp. Nghiên cứu đó có liên quan đến việc phụ nữ làm kinh doanh. Nghiên cứu nói rằng một phụ cười chậm hơn trong khi làm việc với đối tác kinh doanh sẽ dành được sự tín nhiệm cao hơn của đối tác. ”
Khi Lan nói, tôi bắt đầu nghĩ đến những phụ nữ đã góp phần làm nên lịch sử giống như Margaret Thatcher, Indira Candhi, Golda Meir, Madeleine Albrght và những phụ nữ đầy quyền lực khác. Không ai trong số họ có điệu cười thoảng qua nhanh chóng.
Lan tiếp tục, “ Nghiên cứu kia cũng nói rằng điệu cười lớn, ấm áp là một tài sản. Nhưng chỉ khi nó chậm hơn đôi chút bởi như vậy nó sẽ thu được nhiều tín hiệu hơn. ” Từ khoảng khắc đó trở đi, Lan giải thích rằng cô dành cho khách hàng và đối tác làm ăn của mình một nụ cười lớn. Tuy nhiên cô cố gắng cười một cách chậm rãi để khách hàng có đủ thời gian để nhận ra sự chân thành và đáng tin cậy của cô. Chính vì vậy, nụ cười của cô có vẻ như ấm áp, trung thực và mang tính cá nhân hơn đối với người nhận. Người đối diện với cô có cảm giác nụ cười của cô là dành cho riêng họ, cô luôn coi trọng từng người đang nói chuyện với mình và như vậy có nghĩa là cô làm cho họ có cảm giác mình đang được tôn trọng và chú ý.
Chính xác là như vậy! Nụ cười chậm hơn của Lan khiến tính cách của cô được biểu lộ ra ngoài một cách phong phú hơn, sâu sắc hơn và thành thật hơn. Mặc dù chỉ chậm hơn có một giây nhưng những người nhận được nụ cười thoái mái xinh đẹp của cô lại cảm thấy nó đặc biệt biết nhường nào, và một điều quan trọng đáng nói ở đây là họ cảm giác chúng là riêng cho họ. Lúc này tôi mới thấy lần gặp gỡ này đã giúp tôi hiểu ra được một điều rất hữu ích đối với công việc nghiên cứu về giao tiếp, ứng xử của mình và tôi thầm cảm ơn cô bạn Lan đáng yêu của tôi vì đã cho tôi hiểu thêm một khía cạnh về sức mạnh to lớn của nụ cười.
Tôi quyết định sẽ tiến hành nghiên cứu sâu hơn về nụ cười và ảnh hưởng của nó trong cuộc sống hàng ngày cũng như công việc kinh doanh. Khi bạn ra chợ mua giày, bạn bắt đầu nhìn xuống chân của mọi người. Khi bạn quyết định thay đổi kiểu tóc thì chắc chắn bạn sẽ nhìn vào mẫu tóc của tất cả mọi người bạn gặp để xem xem liệu có kiểu tóc nào đẹp, hợp với mình. Trong vài tháng trời, tôi trở thành một nhà quan sát nụ cười thực thụ. Tôi quan sát tất cả những nụ cười tôi gặp trên đường phố; tôi quan sát từng nụ cười xuất hiện trên ti vi và tôi quan sát nụ cười của các chính trị gia, những nhà truyền đạo, những nhà kinh doanh lớn cũng như các vị lãnh tụ trên thế giới. Tôi không bỏ qua bất cứ nụ cười nào tôi nhìn thấy và cố gắng tìm ra sự khác nhau và giống nhau giữa chúng đồng thời qua đó sẽ xác định được ý nghĩa của từng nụ cười và sức ảnh hưởng của chúng đem lại. Còn có những điều tôi phát hiện ra thì sao? Từ những quan sát của mình, tôi nhận ra rằng mọi người đều cảm thấy cười chậm rãi hơn là cách tạo được sự tin cậy và thể hiện sự chính trực nhất. Sau đó, khi họ làm như vậy thì dường như nụ cười của họ sẽ hiện rõ trên từng nét mặt và trông tựa như một đợt lũ chậm đang tràn về. Do đó tôi gọi phương pháp sau là “ Nụ cười tạo ra cơn lũ ”.
Phương pháp 1
Nụ cười tạo ra cơn lũ
Khi chào hỏi một ai đó, không nên chỉ cười một nụ cười thoáng qua như thế người đó chỉ lướt qua tầm nhìn của bạn tựa như bạn sẽ được hưởng lợi một điều gì đó, hãy nhìn thẳng vào mặt người bạn chào một lát. Tiếp theo dừng lại. Chìm sâu vào tính cách của họ. Sau đó hãy để một nụ cười lớn, ấm áp và nhiệt tình trào qua khuôn mặt bạn và thấm sâu trong mắt bạn. Nó sẽ nhấn sâu vào người nhận giống như một con sóng ấm áp. Chỉ chậm một giây thôi cũng đủ để thuyết phục mọi người rằng nụ cười của bạn là chân thật và chỉ dành riêng cho họ.
Bây giờ hãy để chúng tôi đi nhưng chỉ một vài cm về hướng bắc tiến tới những công cụ giao tiếp, ứng xử hiệu quả nhất mà bạn đang sử dụng: đó chính là đôi mắt của bạn.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ CÓ ẢNH HƯỞNG TỚI TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, KHIẾN MỌI NGƯỜI ĐÁNH GIÁ BẠN THÔNG MINH VÀ SÂU SẮC BẰNG CÁCH SỬ DỤNG ĐÔI MẮT
Tất nhiên tất cả cũng chỉ là nói phóng đại khi khẳng định rằng ai đó có thể hạ thuỷ tàu chỉ bằng ánh mắt của mình hoặc ai đó có thể nhìn chằm chằm và đánh hạ một chú gấu cũng chỉ bằng đôi mắt. Đó chỉ là cách nói có đôi chút cường điệu để nhấn mạnh sức mạnh của đôi mắt mà thôi nhưng không phải tự nhiên mà mọi người lại đưa ra những sự so sánh như vậy. Đôi mắt của bạn giống như trái lựu đạn có khả năng làm nổ tình cảm của mọi người dù là những người cứng rắn nhất. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là cơ quan cảm nhận quan trọng có ảnh hưởng rất lớn đến cách nhìn của zchúng ta nhìn nhận về thế giới bên ngoài ( phần lớn quan điểm của chúng được hình thành là do những điều chúng ta nhìn thấy bằng mắt ). Cũng giống như những ông chủ trong lĩnh vực nghệ thuật hôn nhân và gia đình coi nắm đấm của họ là vũ khí giết người, bạn cũng có thể tự tin mà coi đôi mắt của mình là một thứ vũ khí tâm lý chết người nếu bạn thực sự lĩnh hội và thông thạo những phương pháp giao tiếp bằng mắt. Không ai có thể phủ nhận được sức mạnh của đôi mắt, nhiều người có đôi mắt biết nói khiến người khác khi nhìn vào không khỏi bị rung động hoặc có rất nhiều kẻ bị chìm đắm trong đôi mắt đó. Đôi mắt cũng giống như nụ cười có thể trở thành một trong những nhân tố giúp bạn đạt được thành công như mong muốn.
Những người được yêu thích trong trò chơi của cuộc đời nhìn xa hơn so với sự thông thái thông thường vẫn dạy chúng ta rằng: “ Phải luôn duy trì quá trình giao tiếp bằng mắt hiệu quả. ” Tuy nhiên, đối với những người khác thì họ lại cho rằng nếu những người đáng nghi ngờ và không đáng tin cậy thì sự tiếp xúc bằng mắt trong thời gian dài có thể sẽ đem lại hậu quả ngược lại bởi thực chất con người dễ biểu lộ bản chất của mình rất rõ nét tông qua đôi mắt và nếu để người khác nhìn sâu vào đôi mắt thì chắc chắn họ sẽ nhận ra được tất cả những điều ẩn sâu bên trong.
Khi tôi đang trong giai đoạn trưởng thành, gia đình tôi có một người giúp việc chúng tôi trông coi việc nhà của, vườn tược; trong trí tưởng tượng kỳ quái của bà chứa đầy hình ảnh của những người phù thuỷ, những thầy phù thuỷ chuyên làm phép và những phép thuật đen tối. Bà không bao giờ chịu ở một mình cùng với Milu – chú mèo cưng của gia đình tôi bởi bà nói rằng: “ Milu có thể nhìn thấy qua tôi, nhìn thấy tâm hồn tôi”. “ Thực tế khi nói với tôi điều này, cả giọng nói, nét mặt và đặc biệt là đôi mắt của bà hiện rõ sự sợ hãi. Tôi cũng không hiểu sao bà lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy, tại sao bà lại tỏ ra sợ hãi trước đôi mắt của một chú mèo? Thật kỳ lạ và khó giải thích phải không các bạn.
Trong một số nền văn hoá, tiếp xúc bằng mắt mãnh liệt được coi là một phép phù thuỷ và người ta thường được gọi là thôi miên. Trong một số nền văn hoá khác thì nhìn chằm chằm vào ai đó có thể là một hành động đe doạ và thiếu tôn trọng người khác. Cùng một hành động giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau ở các nền văn hoá khác nhau và nếu không áp dụng đúng trong từng hoàn cảnh thì sẽ dẫn đến sự hiểu lầm ( Hay nói chính xác hơn là sự bất đồng văn hoá ). Nhận ra điều này, các nhân vật quan trọng có tiếng tăm và thành công trong trường quốc tế thích nghiên cứu một cuốn sách viết về sự khác biệt về ngôn ngữ cơ thể giữa các nền văn hoá với nhau hơn là một cuốn sách thành ngữ bởi trong xã hội hiện đại chúng hữu ích hơn rất nhiều so với những câu thành ngữ cổ. Tuy nhiên, trong nền văn hoá của chúng ta, những nhân vật thành công vang dội nào biết cách nào làm tăng sức mạnh của mình qua sự tiếp xúc bằng mắt có thể thu được ưu thế đặc biệt so với các đối thủ của mình, đặc biệt là những người khác giới. Thông thường giữa các người khác giới, ảnh hưởng của đôi mắt sẽ tăng mạnh hơn rất nhiều so với những người cùng giới. Trong lĩnh vực kinh doanh, thậm chí khi sự lãng mạn còn không có chỗ trong cả bức tranh thì sự tiếp xúc bằng mắt mạnh mẽ có thể tạo ra một cú đánh khá mạnh giữa đàn ông và phụ nữ. Giữa những người khác giới luôn tồn tại một sức hút mạnh hơn so với những người cùng giới và ánh mắt dễ khiến họ chú ý đến nhau hơn và đây là một nhân tố giúp họ có cách nhìn về đối phương. Chính vì vậy, có rất nhiều vụ làm ăn giữa những người khác giới trở nên thuận lợi hơn rất nhiều một phần nhờ đến ngôn ngữ cơ thể hơn là ngôn ngữ bằng mắt.
Một trung tâm ở Boston - Mỹ đã tiến hành một nghiên cứu để tìm ra ảnh hưởng chính xác của vấn đề này. Các nhà nghiên cứu tìm hiểu và đề nghị những người khác giới nói chuyện, giao tiếp một cách thoái mái, cởi mở với nhau và họ đứng ngoài quan sát. Họ yêu cầu trong một chủ đề nói chuyện họ phải luôn nhìn nhau ( duy trì sự giao tiếp bằng mắt ) thông qua việc đề nghị họ đếm số lần đối phương của mình chớp mắt trong suốt cuộc trò chuyện. Trong một nửa cuộc trò chuyện còn lại, họ yêu cầu những người tham gia nghiên cứu chỉ nói chuyện đơn thuần chứ không duy trì sự giao tiếp bằng mắt. Sau khi kết thúc của hai lần trò chuyện với hai cách thức khác nhau, họ sẽ nghiên cứu về suy nghĩ, cảm giác của những người tham gia giao tiếp từ đó đánh giá tính hiệu quả của cuộc trò chuyện.
Khi họ hỏi về những chủ đề kế tiếp thì những người chớp mắt không đáng nghi ngờ sẽ được thông báo rằng họ nhận được cảm giác tôn trọng và yêu thích hơn từ những đồng nghiệp của mình và từ những người chưa biết họ. Chỉ đơn giản họ đếm số lần chớp mắt và cách thức chớp mắt để có thể đưa ra đánh giá cuối cùng về người đang nói chuyện trực tiếp với mình. Nhiều người thắc mắc rằng chỉ như vậy thôi làm sao có thể đánh giá chính xác về một người đang nói chuyện với mình nhưng thực tế hoàn toàn có thể làm việc như vậy bởi đôi mắt - của sổ tâm hồn không biết nói dối.
Tôi vừa nhìn đối diện trực tiếp với một người lạ ở khoảng cách rất gần: chúng tôi nhìn khá lâu và khá sâu như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của nhau. Một lần khi đang tiến hành nghiên cứu chuyên đề cho vài trăm người thì khuôn mặt một phụ nữ lạ trong đám đông đã thu hút được sự chú ý của tôi. Hình dáng bên ngoài của những người tham dự không có gì là đặc biệt cả. Chính vì vậy cô đã trở thành tâm điểm chú ý của tôi trong suốt bài phát biểu, nói chuyện. Tại sao lại như vậy? Bởi vì không một giây phút nào đôi mắt của cô dời khỏi khuôn mặt tôi: cô nhìn tôi trong suốt buổi hội thảo như muốn chớp lấy được lời nói, từng ý nghĩa tôi muốn nhấn mạnh. Thậm chí khi tôi kết thúc một điểm nào đó và dừng lại im lặng đợi ý kiến của mọi người, đôi mắt của cô vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi. Tôi cảm thấy cô không thể đợi để được tiếp tục lĩnh hội những kiến thức và sự phân tích sâu sắc phát ra từ đôi môi tôi; cô muốn thời gian trống đó trôi đi ngay lập tức để tôi tiếp tục bài phát biểu của mình. Thú thật tôi rất thích điều đó. Tại sao không cơ chứ! Ai chẳng cảm thấy vui sướng khi có ai đó chăm chú lắng nghe mình nói và nhận thấy những điều mình nói thật chính xác, sâu sắc. Cô rất tập trung vào bài phát biểu của tôi và rõ ràng cô hoàn toàn bị mê hoặc bởi từng từ, từng chữ phát ra từ miệng tôi; tôi cũng không có gì phải giấu giếm khi nói rằng chính điều đó đã kích thích tôi, giúp tôi nhớ ra nhiều câu chuyện và nhấn mạnh những điểm hết sức quan trọng mà từ lâu tôi quên mất. Nói như vậy thì đâu chỉ có tôi gây ảnh hưởng đến cô ấy mà thực sự chính cô ấy cũng tác động trở lại đối với tôi ( tất nhiên cả hai chiều đều tích cực ) và tất cả đều được thể hiện qua đôi mắt.
Ngay sau khi kết thúc bài nói chuyện, tôi tách ra ngoài tìm kiếm người bạn mới - người đã bị thôi miên bởi bài phát biểu của tôi. Khi mọi người rời đại sảnh, tôi nhanh chóng đến bên cạnh fan hâm mộ của mình và nghĩ rằng chắc chắn người đó sẽ cảm thấy rất vui khi được nói chuyện riêng với mình. “ Xin lỗi ” tôi lịch sự nói. Nhưng người hâm mộ của tôi thậm chí không hề thay đổi tốc độ đi của mình và cô tiếp tục tiến ra ngoài cửa chính như thể không nghe thấy tiếng tôi gọi. Tôi đi theo cô tới hành lang, vừa đi vừa nhìn cô một cách đầy ngạc nhiên; tôi không hiểu tại sao lại như vậy bởi cô vẫn phớt lờ tôi. Tôi lẩm bẩm vài lời giải thích bảo chữa vì tôi đã đánh giá cao sự tập trung của cô vào bài nói chuyện của mình và thực tình lúc đó chính tôi cũng muốn hỏi cô một vài câu hỏi. Tôi cảm thấy thắc mắc bởi thái độ lúc trước và lúc này của cô hoàn toàn khác nhau khiến tôi không thể giải thích được: từ thái độ chăm chú như bị thôi miên bây giờ chuyên sang thái độ hết sức thờ ơ như thể chưa bao giờ cô tâp trung cao độ như vậy.
“ Xin lỗi, qua hội thảo này cô có thu được nhiều điều bổ ích không? ” tôi mạo muộn hỏi cô một cách thẳng thắn.
“ Chà, cũng không nhiều lắm ”, cô trả lời thật thà. “ Tôi gặp khó khăn trong việc hiểu những gì chị đang nói bởi chị luôn đi xung quanh sân khấu và mặt hướng về những hướng khác nhau. Chị biết đấy, có khá nhiều người tham dự buổi hội thảo, còn chị là người duy nhất phát biểu ở phía trên; chị hướng đến tất cả mọi người chính vì vậy tôi không thực sự hiểu lắm. ”
Trong giây lát, tôi đã hiểu ra vấn đề. Người phụ nữ này bị kém thính giác, chính vì vậy cô gặp khó khăn trong việc lĩnh hội những gì tôi