1. khái niệm nguyên tử
Các nhà triết học cổ Hy Lạp cho rằng Vũ trụ được cấu thành từ những phần tử
nhỏ bé không thể “cắt nhỏ” được và họ gọi là các nguyên tử. Họ đã quan niệm rằng
các đối tượng vật chất đều được tạo thành từ tổ hợp của một số ít các viên gạch sơ
cấp đó.
Vào đầu những năm 1930, những công trình tập thể của Joseph John Thomson,
Ernest Rutherford, Niels Bohr và James Chadwick đã cho ra đời một mô hình nguyên
tử giống như hệ mặt trời. Trong mô hình này, nguyên tử không phải là thành phần sơ
cấp nhất của vật chất mà là được tạo thành từ một hạt nhân chứa proton và nơtron với
đám mây các electron bao quanh. Có một thời, nhiều nhà vật lý đã tưởng rằng proton,
nơtron và các electron chính là các “nguyên tử” theo định nghĩa của người cổ Hy
Lạp.
10 trang |
Chia sẻ: thanhle95 | Lượt xem: 430 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tìm hiểu các lực tương tác, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
1
Về các lực tương tác
... Tất cả những tương tác giữa vật chất khác nhau đều có thể quy về những phức
hợp của bốn lực tương tác cơ bản. Đó là tương tác hấp dẫn, tương tác điện từ và
hai lực tương tác hạt nhân mạnh và yếu...
1. khái niệm nguyên tử
Các nhà triết học cổ Hy Lạp cho rằng Vũ trụ được cấu thành từ những phần tử
nhỏ bé không thể “cắt nhỏ” được và họ gọi là các nguyên tử. Họ đã quan niệm rằng
các đối tượng vật chất đều được tạo thành từ tổ hợp của một số ít các viên gạch sơ
cấp đó.
Vào đầu những năm 1930, những công trình tập thể của Joseph John Thomson,
Ernest Rutherford, Niels Bohr và James Chadwick đã cho ra đời một mô hình nguyên
tử giống như hệ mặt trời. Trong mô hình này, nguyên tử không phải là thành phần sơ
cấp nhất của vật chất mà là được tạo thành từ một hạt nhân chứa proton và nơtron với
đám mây các electron bao quanh. Có một thời, nhiều nhà vật lý đã tưởng rằng proton,
nơtron và các electron chính là các “nguyên tử” theo định nghĩa của người cổ Hy
Lạp.
Nhưng vào năm 1968, những thí nghiệm được tiến hành trên máy gia tốc đã
cho thấy rằng các proton và nơtron cũng không phải là các hạt cơ bản nhất, chúng lại
được cấu tạo bởi ba hạt nhỏ hơn, đó là các hạt quark. Thực nghiệm cũng khẳng định
sự tồn tại của hai loại quark: quark u (up) và quark d (down). Proton được tạo bởi hai
quark u và một quark d, còn nơtron bởi hai quark d và một quark u.
Tất cả mọi vật mà ta thấy trong thế giới ở mặt đất cũng như trên trời đều được
tạo từ tổ hợp các electron, các quark u và các quark d. Chưa có một bằng chứng thực
nghiệm nào chỉ ra rằng các hạt này không phải là sơ cấp nhất, tức là được cấu tạo nên
từ các hạt khác nhỏ hơn. Nhưng cũng có rất nhiều bằng chứng cho thấy Vũ trụ còn có
những hạt sơ cấp khác nữa.
Vào giữa những năm 1950, Frederick Reines và Clyde Cowan đã tìm được
một bằng chứng thực nghiệm xác thực cho loại hạt cơ bản thứ tư gọi là hạt nơtrinô
mà Wolfgang Pauli đã tiên đoán sự tồn tại của nó vào đầu những năm 1930. Nơtrinô
là những hạt rất khó phát hiện vì chúng tương tác quả là yếu với các hạt vật chất
khác: Một nơtrinô có năng lượng trung bình có thể đi qua một tấm chì dày hàng ngàn
kilômét mà chuyển động của nó không mảy may chịu một ảnh hưởng nào. Hàng tỷ
nơtrinô do Mặt Trời phóng vào không gian đang xuyên qua cơ thể chúng ta và xuyên
qua cả Trái Đất nữa, như một phần trong hành trình đơn độc của chúng trong Vũ trụ.
Một hạt cơ bản khác có tên là muon đã được phát hiện vào cuối những năm 30,
từ những trận mưa hạt tới từ không gian Vũ trụ vốn thường xuyên tới bắn phá Trái
Đất. Muon rất giống electron chỉ có điều khối lượng của nó lớn hơn cỡ 200 lần.
Muon hiện diện như một thách thức và chúng ta vẫn sẽ còn chưa hết ngạc nhiên về
nó.
2
Nhờ những công nghệ ngày càng mạnh hơn, các nhà vật lý bắn phá các khối
vật chất với năng lượng ngày càng cao hơn, và bằng cách đó, có lúc, họ đã tạo lại
được những điều kiện chưa từng thấy kể từ Big Bang. Họ đã đào bới, tìm kiếm
những hạt cơ bản mới để thêm vào danh sách ngày càng dài của các hạt. Họ đã phát
hiện thêm 4 hạt quark mới, đó là quark c (charm), quark s (strange), quark b
(bottom), quark t (top) và hạt họ hàng thứ hai của electron có tên là hạt tau còn nặng
hơn cả muon cùng với hai hạt khác nữa tương tự như hạt nơtrinô (mà người ta gọi là
nơtrino-mu và nơtrino-tau để phân biệt với nơtrino đầu tiên có tên là nơtrino-e hay
nơtrino-electron). Tất cả những hạt được tạo ra trong những va chạm ở năng lượng
cao này đều rất phù du và không thuộc số những thành phần tạo nên vật chất của thế
giới xung quanh chúng ta.
Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn chưa hoàn toàn ở tận cùng của bản danh sách, bởi
vì ứng với mỗi một hạt còn có một phản – hạt, có cùng khối lượng với hạt, nhưng
một số đặc tính khác của nó thì ngược lại, chẳng hạn như điện tích hay một số tích
khác tương ứng với các lực khác mà chúng ta sẽ giới thiệu ngay dưới đây. Ví dụ,
phản-hạt của electron gọi là positron, nó có khối lượng đúng như electron, nhưng
diện tích của nó là +1 thay vì là -1 như electron. Khi vật chất gặp phản vật chất,
chúng sẽ huỷ nhau để chỉ tạo ra năng lượng thuần tuý, chính vì lẽ đó mà chỉ có rất ít
phản vật chất có trong tự nhiên của thế giới bao quanh chúng ta.
Các nhà vật lý cũng đã phát hiện được một loại sơ đồ sắp xếp các hạt: các
thành phần cấu tạo nên vật chất được tổ chức thành ba nhóm hay thường được gọi là
ba họ . Mỗi họ đều chứa hai quark, một electron hay một trong số hai hạt họ hàng của
nó cùng với nơtrino gắn với chúng. Các loại hạt tương ứng trong cả ba họ đều có tính
chất như nhau, chỉ có điều khối lượng của chúng lớn dần từ họ thứ nhất tới họ thứ ba.
Kết quả là, hiện nay các nhà vật lý đã thăm dò được cấu trúc của vật chất tới các
thang nano và chứng tỏ được rằng mọi thứ mà ta gặp – dù là có trong tự nhiên hay
được con người tạo ra từ những máy va chạm nguyên tử khổng lồ - đều được tạo
thành chỉ từ một tổ hợp nào đó của các hạt trong ba họ đó và các phản-hạt của chúng
Tại sao lại có nhiều hạt cơ bản đến thế, nhất là khi hầu hết các vật trong
thế giới xung quanh chúng ta lại chỉ được tạo bởi electron, quark u và
quark d?
Tại sao lại cần tới những ba họ chứ không phải là một?
Tại sao lại không phải là bốn họ hay bất cứ một số họ nào khác?
Tại sao khối lượng của các hạt lại có vẻ như được gán cho một cách
ngẫu nhiên như vậy?
Tại sao hạt tau lại nặng hơn electron tới 3520 lần?
Và tại sao quark t lại nặng hơn hạt đồng loại với nó là quark u tới 40200 lần ?
Đó là những con số thật lạ lùng và dường như khá ngẫu nhiên. Liệu chúng có phải
kết quả của sự ngẫu nhiên hay có một cách giải thích khoa học có thể hiểu được đối
với tất cả những đặc điểm cơ bản đó của Vũ trụ chúng ta.
2. Hạt truyền tương tác - Bản chất của boson
3
Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn khi chúng ta xét tới các lực của tự nhiên.
Trong thế kỷ 20, các nhà khoa học đã có được nhiều bằng chứng cho thấy sự tương
tác giữa các vật, cũng như hàng triệu tương tác khác mà chúng ta gặp hằng ngày, đều
có thể quy về tổ hợp của bốn lực cơ bản. Đó là lực hấp dẫn, lực điện từ và hai lực
tương tác mạnh và yếu.
Khối lượng của một vật là thước đo lực hấp dẫn mà nó có thể tác dụng cũng
như lực hấp dẫn mà nó có thể bị tác dụng. Lực điện từ cũng là nền tảng của những
tiện nghi trong đời sống hiện đại qua các thiết bị điện-điện tử. Sấm sét cũng là một
minh họa. Điện tích của hạt đóng vai trò đối với lực điện từ như là khối lượng đối với
lực hấp dẫn.
Các lực tương tác mạnh và yếu thì ít quen thuộc hơn, cường độ của chúng
giảm rất nhanh khi ra ngoài thang hạ nguyên tử. Vì vậy mà rất gần đây, các người ta
mới phát hiện ra chúng. Nhờ lực tương tác mạnh mà các quark dính chặt với nhau ở
bên trong các proton và nơtron cũng như giữ chặt chính các hạt này bên trong hạt
nhân nguyên tử. Còn lực tương tác yếu là lực gây ra sự phân rã phóng xạ của một số
đồng vị phóng xạ ...
Tồn tại hai điểm chung của tất cả các lực cơ bản.
Thứ nhất, ở mức vi mô, mỗi một lực đều tương ứng với một loại hạt mà ta có thể
hiểu như là một tia nhỏ nhất của lực đó.
Chùm hạt photon – những boson và là tia nhỏ nhất của tương tác điện từ.
Tương tự, các lực tương tác yếu và mạnh có các tia sơ cấp tương ứng là các hạt
boson yếu và các hạt gluon. Gluon là "hạt keo” (glue) đảm bảo sự gắn kết của các
hạt nhân nguyên tử.
Từ năm 1984, các nhà thực nghiệm đã xác lập được sự tồn tại cũng như tính
chất của ba loại “hạt tương tác” là những boson kể trên. Duy chỉ còn graviton –
hạt tương tác gắn với lực hấp dẫn, mặc dù còn chưa có những khẳng định bằng
thực nghiệm, nhưng các nhà vật lý hầu như đã tin vào sự tồn tại của chúng?!
1) Thứ hai của tất cả các lực cơ bản liên quan tới các “tích lực”:
Tương tự như khối lượng của các hạt do tác dụng của lực hấp dẫn lên vật, điện
tích sẽ xác định cường độ của lực điện từ tác dụng lên hạt. Các hạt mang “tích
yếu” hoặc “tích mạnh” là những tính xác định cường độ của các lực yếu và lực
mạnh tương ứng tác dụng lên hạt đó.
Điện tích và khối lượng đã được các nhà vật lý thực nghiệm đo đạc rất chính
xác, nhưng câu hỏi: "Tại sao Vũ trụ của chúng ta lại tạo bởi những hạt mang đúng
những giá trị khối lượng và điện tích đó?" vẫn chưa có câu trả lời thấu đáo.
Cũng như vậy, tuy có nhiều điểm chung, nhưng việc xem xét bốn lực cơ bản
lại đặt ra nhiều câu hỏi mới.
1) Trước hết, tại sao lại là bốn lực?
2) Tại sao không phải là năm, là ba hay thậm chí chỉ là một lực duy nhất?
3) Tại sao các lực lại thể hiện những tính chất rất khác nhau như vậy?
6) Tại sao các lực tương tác mạnh và yếu lại bị buộc chỉ đứng hoạt động ở mức
4
vi mô, trong khi các lực hấp dẫn và điện từ lại có tầm tác dụng vô hạn?
5) Và tại sao cường độ của bốn lực đó lại khác biệt nhiều như vậy?
Lực điện từ mạnh hơn lực hấp dẫn 1042 lần. Lý do để giải thích tại sao lực điện
từ không lấn át lực hấp dẫn trong thế giới bao quanh chúng ta là bởi vì hầu hết vật
chất được tạo bởi lượng điện tích dương và âm cân bằng nhau, do đó hầu như lực
điện từ bị triệt tiêu lẫn nhau. Trong khi đó, lực hấp dẫn chỉ là hút, nên không có sự
triệt tiêu như thế: càng có nhiều vật chất thì lực hấp dẫn chỉ càng mạnh thêm. Về
bản chất lực hấp dẫn là một lực cực yếu. Có thể điều này giải thích tại sao khẳng
định bằng thực nghiệm sự tồn tại của graviton là một việc cực kỳ khó khăn. Tiếp
đến thực nghiệm cho biết lực tương tác mạnh lớn gấp một trăm lần lực điện từ và
lớn gấp một ngàn lần lực tương tác yếu. Và ở đây, một câu hỏi được đặt ra là: Tại
sao Vũ trụ lại có những đặc điểm đó ?
Đây không phải là câu hỏi về chi tiết. Vấn đề là ở chỗ Vũ trụ sẽ khác đi rất
nhiều nếu ta làm thay đổi, dù chỉ là rất nhỏ, những tính chất của vật chất và các
hạt truyền tương tác. Ví dụ, sự tồn tại của các hạt nhân bền vững để tạo nên hơn
một trăm nguyên tố trong Bảng phân loại tuần hoàn các nguyên tố hóa học phụ
thuộc vào tỷ số giữa cường độ của lực tương tác mạnh và cường độ của lực tương
tác điện từ.
Thực vậy, lực điện từ giữa các proton bị giam bên trong hạt nhân làm cho
chúng đẩy nhau, trong khi lực tương tác mạnh có tác dụng giúp cho các hạt quark
thắng lực đẩy điện từ này và trên thực tế đã giữ chặt các proton lại với nhau.
Nhưng chỉ cần một thay đổi nhỏ trong tỉ lệ cường độ của hai lực đó sẽ làm cho sự
cân bằng giữa chúng sẽ bị phá vỡ và sẽ làm cho phần lớn các hạt nhân nguyên tử
bị phân rã.
Một ví dụ khác: nếu khối lượng của electron lớn hơn một chút, các electron và
proton sẽ tăng xu hướng kết hợp với nhau để tạo thành nơtron, kết quả thì nguyên
tử hiđrô sẽ biến mất và do đó làm cho quá trình sản xuất ra các nguyên tố phức
tạp hơn, lớn hơn sẽ ngừng trệ. Các ngôi sao chỉ tồn tại được là nhờ vào năng
lượng có được từ sự tổng hợp các hạt nhân trong lòng của chúng nên nếu điều này
xảy ra thì sẽ không còn các ngôi sao nữa.
Tương tự, độ lớn của lực hấp dẫn cũng đóng vai trò quan trọng. Mật độ lớn
của vật chất trong nhân của các ngôi sao có tác dụng duy trì phản ứng hạt nhân
trong đó và dẫn tới sự phát sáng của các ngôi sao. Nếu như lực hấp dẫn mạnh hơn
một chút, lõi của các ngôi sao sẽ hút mạnh hơn và do đó sẽ làm tăng nhịp độ diễn
ra các phản ứng tổng hợp hạt nhân. Kết quả các ngôi sao như Mặt Trời của chúng
ta sẽ tắt nhanh hơn và do đó việc tạo thành sự sống như chúng ta đã biết sẽ gặp
rắc rối to. Trái lại, nếu lực hấp dẫn yếu hơn một chút, vật chất sẽ bị khuếch tán,
không tập trung được và do đó sẽ không có các ngôi sao hay các thiên hà...
Những ví dụ như vậy có rất nhiều, nhưng ý tưởng đã đủ rõ ràng: "Vũ trụ của
chúng ta như hiện nay là do vật chất và các tương tác của chúng có những tính
chất như chúng hiện đang có". Nhưng liệu có một giải thích khoa học cho câu hỏi:
Tại sao chúng lại như vậy?...
5
3. Lực hấp dẫn - Chất keo dính của vũ trụ
Lực hấp dẫn ngự trị trong thế giới vĩ mô. Vai trò của nó trên trái đất đã đuợc
nhận ra ngay từ những tiếng bập bẹ đầu tiên của loài nguời: tất ca các vật đều rơi
từ cao xuống thấp. Trong vũ trụ của Aristote vào thế kỷ thứ 4 trước Công nguyên,
chuyển động thẳng đứng này chỉ đặc trưng cho thế giới không hoàn hảo của trái
đất và mặt trăng.Thế giới hoàn hảo của các hành tinh khác, của mặt Trời và các
ngôi sao có chuyển động tròn lý tưởng và không bị lực hấp dẫn chi phối. Khái
niệm hấp dẫn của vũ trụ , tức là hấp dẫn tác động đến toàn bộ vũ trụ, chỉ xuất hiện
cùng với Newton vào thế kỷ 17. Lực hấp dẫn chinh là chất "keo dính" của vũ trụ.
Nó hút các vật này về phía các vật khác. Nó giữ cho chúng ta ở trên mặt đất, giữ
cho mặt Trăng quay quanh trái Đất và các hành tinh quay xung quanh mặt Trời,
giữ cho các ngôi sao ở trong thiên hà và các thiên hà trong các đám thiên hà. Nếu
loại bỏ lực hấp dẫn đi, chúng ta sẽ trở nên trôi nổi trong không gian. Mặt Trăng và
các hành tinh cùng các ngôi sao sẽ tan tác trong khoảng bao la của vũ trụ.
Không có gì có thể thoát được ành hưởng của hấp dẫn. Tất cả những gì là khối
lượng hay năng lượng đều phải tuân theo luật lệ của nó. Nhưng có điều nghịch lý
là, mặc dù có ảnh hưởng rộng khắp như vậy, nhưng lực hấp dẫn lại cực kỳ yếu.
Nó là lực yếu nhất trong số bốn lực của tự nhiên. Ở mức độ của hạt sơ cấp, lực
này nhỏ không đáng kể. Nguyên tử hydrogen, nguyên tử đơn giản nhất và cũng là
nguyên tử nhẹ nhất trong số tất cả các nguyên tố của vũ trụ, gồm có một electron
liên kết với một proton. Lưc hấp dẫn giữa electron và proton nhỏ hơn lực điện
giữa hai hạt đó cỡ 1040 lần. Nguyên tử hydrogen cũng rất nhỏ (cỡ10-8 cm =
0,00000001 cm) vì lực điện đủ mạnh để kéo electron lại gần proton. Nếu loại bỏ
lực điện đi, và chỉ để lại lực hấp dẫn, thì nguyên tử hydrogen sẽ phồng to cho tới
khi chiếm toàn bộ vũ trụ. Lực hấp dẫn yếu tới mức không thể hút giữ cho electron
ở cách proton một khoảng nhỏ hơn vài chục tỉ năm ánh sáng
Cường độ của lực hấp dẫn phụ thuộc vào khối lượng của hai vật liên quan. Sở
dĩ lực hấp dẫn giữa proton và electron yếu cũng là do khối lượng cực kỳ nhỏ của
electron (10-27 g, ) và của proton, mặc dù proton lớn gấp gần 6Pi5 (1836,15) lần
electron. Do sự cực kỳ yếu và ít quan trọng của lực hấp dẫn ở thang nguyên tử,
nên chỉ còn cách áp dụng cho nó câu ngạn ngữ: "đoàn kết tạo sức mạnh". Vì chỉ
một hạt không đủ nặng để thể hiện được ảnh hưởng của mình nên nó phải thể hiện
thông qua các vật lớn hơn và có khối lượng lớn hơn, chứa một số rất lớn các hạt
đó. Con số này lớn tới mức khó tưởng tượng nổi khi người ta biết rằng 1 gam
nước chứa tới khoảng 1024 hạt. Thậm chí ở thang các vật trong cuộc sống hàng
ngày của chúng ta lực hấp dẫn vẫn chưa đáng kể. Bạn (giả sử nặng 70 ký) không
hề cảm nhận được lực hấp dẫn mà người đối thoại với bạn (giả sử người đó nặng
50 ký) tác dụng lên cảm thấy bị "hút" về phía người đó thì hoàn toàn không phải
là do lực hấp dẫn mà là do một cái gì đó khác.. Khi bạn đi qua một tòa nhà lớn
nặng hàng tấn bạn cũng không hề nhận thấy nó bị hút áp vào những bức tường
của nó. Cần phải có những dụng cụ cực kỳ tinh xảo mới có thể đo được ảnh
6
hưởng hấp dẫn của một tòa nhà lớn. Chỉ ở thang thiên văn lực hấp dẫn mới thực
sự cảm nhận được và mới có tiếng nói của nình. Khối lượng lớn của trái Đất (cỡ
6 1027 g) đã giữ cho chúng ta khỏi phải nổi trôi trong không gian, như các nhà du
hành trong khoang con tàu vũ trụ và giữ cho mặt Trăng không trôi dạt ra xa trái
đất. Mặt Trời (nặng 1033 g), các ngôi sao (nặng cỡ 1033 g), các thiên hà (1045 g),
các cụm thiên hà (1046 g), các đám thiên hà 1048 g) và cuối cùng, vũ trụ (?) tạo nên
các nấc thang tăng dần về khối lượng và một vương quốc mở rộng mãi mãi trong
đó lực hấp dẫn ngự trị với tư cách một ông chủ độc tài.
4. Lực Điện từ - Chất keo dính của các nguyên tử
Như chúng ta đã thấy, lực điện từ mạnh hơn lực hấp dẫn. Sức mạnh của lực
điện từ làm cho một thanh nam châm dễ dàng hút được một chiếc đinh bất chấp
lực hấp dẫn của toàn bộ khối lượng Trái Đất tác dụng lên nó. Lực điẹn từ tạo nên
các nguyên tử bằng cách buộc các electron (mang điện tích âm)vào các hạt nhân.
Một hạt nhân nguyên tử là một tâp hợp các loại protn (mang điện dương) và các
neutron (hạt có khối lượng gần bằng proton, nhưng không mang điện, như tên của
nó đã chỉ rõ) đươc liên kết với nhau bằng lực hạt nhân mạnh. Như vậy, chỉ cần
cộng các điện tích dương của proton là ta có được điện tích dương của hạt nhân.
Trong thế giới điện tử, người ta được biết khi trên danh thiếp của mình có ghi
điện tích dương hoặc âm. Bởi vì trái với lực hấp dẫn -lực tác dụng lên tất cả các
khối lượng hoặc năng lượng-, lực điện từ có sự phân biệt rõ ràng. Tất cả những
hạt không có điện tích, chẳng hạn như hạt ánh sáng (photon) hoặc hạt neutron đều
bị loại ra và không thèm biết tới. Đối với những hạt mang điện, lực điện từ áp đặt
cho chúng những quy tắc ứng xử rất nghiêm ngặt: các điện tích trái dấu hút nhau
và điện tích cùng dấu đẩy nhau. Một proton và một electron sẽ hút nhau, nhưng
hai proton sẽ đẩy nhau. Trái với lực hấp dẫn chỉ có hút, lực điện từ có thể hút hoặc
đẩy tuỳ thuộc vào điện tích.
Miền tác dụng của lực điện từ không chỉ ngừng lại trong thế giới nguyên tử.
Nó can thiệp vào cả việc tạo ra những cấu trúc phức tạp hơn. Nó gắn các nguyên
tử lại bằng cách buộc chúng phải chia sẻ các electron của mình để tạo nên các
phân tử. Ví dụ, để tạo nên phân tử nước, lực điện từ gắn hai nguyên tử hydro với
một nguyên tử oxy. Rồi nó lại đẩy cho các phân tử kết hợp với nhau thành những
chuỗi dài mà biểu hiệu cao nhất của chúng là các chuỗi xoắn kép ADN, cho phép
có sự sống và di truyền nó. Do vậy, lực điện từ -chất keo gắn các nguyên tử-
chính là nhân tố chủ yếu tạo ra sự cố kết, sự cứng rắn và vẻ đẹp của những vật
xung quanh chúng ta. Thiếu nó, Trái Đất không còn là rắn nữa, bộ xương của bạn
sẽ không còn mang nổi cơ thể bạn, và bàn tay bạn có thể dễ dàng cắt ngang qua
những trang giấy của quyển sách này. Vẻ đẹp cua những hình khối điêu khắc của
Rodin, những đường con tuyệt mỹ trên cơ thể người phụ nữ hay những đường nét
mảnh mai và tinh tế của đóa hồng, biết bao những khoái cảm thẩm mỹ đó đều do
lực điện từ mang đến cho chúng ta. Thiếu nó, thế giới sẽ không còn những hình
7
khối và trở nên tẻ nhạt. Nếu chỉ bỏ mặc cho mỗi một lực hấp dẫn thôi, thì các
nguyên tử sẽ có những kích thước khổng lồ và các ngôi sao chỉ là những hạt nhân
to tướng gồm toàn các proton hoặc neutron.
Cũng như lực hấp dẫn, lực điện từ yếu dần theo quy luật tỷ lệ nghịch với bình
phương khoảng cách giữa hai hạt tích điện. Nhưng, trái lại với lực hấp dẫn -lực
che đậy sự yếu ớt của mình ở thang lớn bằng cách cộng ngày càng nhiều khối
lượng- lực điện từ lại phụ thuộc vào độ lớn điện tích mà đại lượng này rất khó làm
cho tăng được. Bởi vì, nếu các điện tích dương được cộng lại và các điện tích âm
bị trừ đi khiến cho đa số các vật trong vũ trụ đều trung hòa về điện, thì chúng sẽ
không có điện tích tổng cộng. Cuốn sách, cái ghế, ngôi nhà, Mặt Trời, các ngôi
sao, các thiên hàvà có thể cả vũ trụ nữa đều là trung hòa về điện. Lực điện từ
không có ảnh hưởng gì đối với chúng. Vì vậy, sức mạnh của lực điện từ nói chung
chỉ giới hạn trong thế giới nguyên tử. nó để mặc cho lực hấp dẫn cai quản cả vũ
trụ bao la.
Như tên của nó đã chỉ rõ, lực điện từ có bản chất kép. Nó hút hoặc đẩy chiếc
đinh dính vào nam châm do lực từ của nó. Hai mặt này của lực điện từ liên hệ
khắng khít với nhau. Mặt này không tách rời khỏi mặt kia. Một điện tích chuyển
động sinh ra một lực từ. Một từ trường biến thiên lại gây ra dòng điện. Từ trường
của Trái Đất làm cho kim la bàn của nhà thám hiểm chỉ về cực Bắc là kết quả của
chuyển động các hạt tích điện (các proton và electron) trong vùng tâm Trái Đất.
Những vùng này nóng và bị nén mạnh bởi áp lực của các lớp ngoài của vỏ Trái
Đất tới mức tâm Trái Đất không còn rắn nữa mà ở trạng thái magma và dung
nham lỏng trong đó vật chất được phân tách thà