Thời gian qua, có rất nhiều ý kiến đóng góp vào hai dự thảo Luật Phòng, chống
tham nhũng và Luật Thực hành tiết kiệm, chống lãng phí. Dưới đây là bài viết góp
ý về biện pháp chống tham nhũng củanguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt:
Chọn hình thức pháp lý cao nhất là một đạo luật cho cuộc đấu tranh chống tham
nhũng, lãng phí là điều rất cần thiết. Nó thể hiện ý chí của chế độ chính trị của
chúng ta quyết tâm bài trừ loại tệ nạn nhức nhối và nghiêm trọng này
7 trang |
Chia sẻ: haohao89 | Lượt xem: 1848 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem nội dung tài liệu Ý kiến về biện pháp chống tham nhũng của ông Võ Văn Kiệt, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Ý kiến về biện pháp chống tham nhũng của ông
Võ Văn Kiệt
Thời gian qua, có rất nhiều ý kiến đóng góp vào hai dự thảo Luật Phòng, chống
tham nhũng và Luật Thực hành tiết kiệm, chống lãng phí. Dưới đây là bài viết góp
ý về biện pháp chống tham nhũng của nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt:
Chọn hình thức pháp lý cao nhất là một đạo luật cho cuộc đấu tranh chống tham
nhũng, lãng phí là điều rất cần thiết. Nó thể hiện ý chí của chế độ chính trị của
chúng ta quyết tâm bài trừ loại tệ nạn nhức nhối và nghiêm trọng này.
Tuy vậy, tôi không nghĩ Luật về phòng và chống tham nhũng ra đời tự nó có
hiệu lực như một phép mầu. Chúng ta đã từng có Pháp lệnh về chống tham nhũng,
có Ban chỉ đạo chống tham nhũng, Ðảng thì có "Ban chỉ đạo trung ương 6-2"...
nhưng diễn biến tình hình tham nhũng trong cả nước xem ra chưa suy giảm, mà có
phần còn nghiêm trọng hơn. Diễn biến cuộc đấu tranh chống tham nhũng trong
nhiều năm qua cũng như nhiều tuyên bố kêu gọi từ cấp cao về chống tham nhũng,
chống lãng phí chưa được như lòng dân mong đợi đúng là có phần thiếu luật,
nhưng cũng chưa phải đó là nguyên nhân chủ yếu. Chắc không ai nghĩ rằng khi có
luật thì nạn tham nhũng, quan liêu được đẩy lùi ngay. Vấn đề chủ yếu là các biện
pháp còn khập khiễng, chưa đồng bộ, không triệt để, còn né tránh, nể nang và
đáng ngại hơn, trong chừng mực nào đó, ở một số nơi, có sự thỏa hiệp trong lãnh
đạo, điều hành ở các cấp.
Cần nhớ rằng, đối với cán bộ, đảng viên, trước khi có Pháp lệnh, có Luật thì
Ðảng đã có Ðiều lệ như một thứ luật của Ðảng mà mỗi đảng viên đã tuyên thệ tự
giác chấp hành khi tự nguyện đứng trong Ðảng. Ðiều lệ Ðảng ta xưa nay không có
điều nào dung túng cho đảng viên tham ô, lãng phí của công. Rồi còn biết bao
nhiêu Nghị quyết, Chỉ thị của Ðảng, đặc biệt là Bác Hồ thường xuyên căn dặn,
nhắc nhở cán bộ, đảng viên phải "cần, kiệm, liêm, chính". Phải nói rằng, trong các
lãnh tụ của Ðảng ta khi đã nắm được chính quyền, trở thành đảng cầm quyền
(ngay cầm quyền đất nước trong chiến tranh) Bác Hồ là người đặc biệt chăm lo
đến việc giáo dục cán bộ, đảng viên giữ gìn phẩm cách, đạo đức xem đó là cái gốc
của người cách mạng.
Trong hệ thống công quyền, cũng đã có quy định về kỷ luật hành chính đủ
nghiêm không khác mấy với kỷ luật trong Ðảng. Thế nhưng, nhiều cấp có thẩm
quyền đã không nghiêm chỉnh thực hiện và thường xuyên kiểm điểm việc thực
hiện những quy định nghiêm ngặt đó. Vấn đề có liên quan đến cơ chế quản lý cán
bộ, nếu không mạnh dạn đổi mới, nhất là trong hệ thống công quyền, Ðảng không
giao hẳn thẩm quyền cho tập thể và cá nhân đứng đầu có quyền quyết định và chịu
trách nhiệm theo pháp luật cho phép (trong phạm vi xử lý hành chính)... hậu quả
thế nào thì chúng ta đều biết.
Trong hệ thống quản lý nhà nước, không nhất thiết có Ban chuyên trách phòng,
chống tham nhũng, lãng phí, cứ thực hiện theo thẩm quyền, trách nhiệm từng cấp
và các Bộ, ngành chức năng của Chính phủ như Thủ tướng, Bộ trưởng... Cùng với
hệ thống công quyền, các tổ chức chính trị xã hội trong hệ thống chính trị của
chúng ta cũng phải xử lý nghiêm tương ứng theo điều lệ của đoàn thể mình về
trách nhiệm. Nhưng, trong thực tế, các quy định này mang nặng tính hình thức,
không trở thành điểm tựa cho việc xem xét, nhận định về tư cách của thành viên
đứng trong tổ chức chính trị xã hội đó, không tạo ra được sức mạnh cho hệ thống
chính trị.
Không đợi có luật, nếu mỗi hệ thống tổ chức, từ Ðảng, Nhà nước, các đoàn thể
chính trị xã hội xử lý thật nghiêm và kịp thời theo thẩm quyền các vi phạm kỷ luật
trong nội bộ tổ chức, cơ quan, đơn vị mình, thì đã có tác dụng ngăn ngừa, hạn chế
không nhỏ, không để tham nhũng, lãng phí đến mức lan tràn và nghiêm trọng như
hiện nay. Một lần nữa, vấn đề đặt ra là nhìn nhận lại một cách nghiêm chỉnh trách
nhiệm sử dụng hết thẩm quyền đã được luật pháp, điều lệ Ðảng, điều lệ của các
đoàn thể chính trị xã hội đã quy định rõ được thực hiện như thế nào.
Ðiều đáng nhấn mạnh ở đây là, toàn bộ hệ thống chính trị của chế độ chúng ta
bao gồm từ Ðảng, các tổ chức chính trị - xã hội cho đến Nhà nước, chưa bao giờ
có số lượng thành viên đông đảo như hiện nay. Ở cấp cơ sở xã, phường, nếu tính
từ tuổi thành niên đến 60 tuổi, thì có 80 - 90% số người tham gia các tổ chức thuộc
hệ thống chính trị của chúng ta. Trong các cơ quan và các ngành thuộc hệ thống
nhà nước thì tỷ lệ đó là 100%. Nhưng, lại có một thực trạng là phần lớn các vụ
tham nhũng lãng phí được xử lý đều do dân chúng và báo chí phát hiện. Ðã như
thế, sau khi vụ việc được xử lý, gần như chưa có các tổ chức đảng, đoàn thể ngang
cấp nào bị xử lý trách nhiệm đủ nghiêm về kỷ luật đảng, kỷ luật hành chính, kỷ
luật của các đoàn thể. Chính vì thế, chẳng những trách nhiệm các tổ chức này
không được nâng cao mà còn bị hạ thấp dần đến mức coi như đứng ngoài vụ việc,
"né" đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí.
Tình trạng thiếu vắng trách nhiệm trước các vụ việc tham nhũng, lãng phí, tiêu
cực trong mỗi ngành, mỗi cấp như vậy cần phải được chấn chỉnh bằng cách thực
hiện nghiêm túc chế độ trách nhiệm của người đứng đầu và tập thể đứng đầu trong
mỗi cấp, mỗi ngành, mỗi cơ quan.
Người đứng đầu, tập thể đứng đầu, phải có trách nhiệm kịp thời phát hiện, xử lý
những trường hợp tiêu cực, tham nhũng, lãng phí nảy sinh trong cơ quan, ngành,
cấp của mình. Nếu lãnh đạo quản lý sâu sát, có trách nhiệm ngăn chặn kịp thời, thì
chắc đã hạn chế được những vụ việc không để đến mức nghiêm trọng như đã xảy
ra trong các cơ quan nhà nước (chưa nói đến ngoài xã hội). Thí dụ, một thứ trưởng
tham nhũng, suy thoái đạo đức, phẩm chất kéo dài, lẽ ra bộ trưởng phải chịu trách
nhiệm trực tiếp, nhưng rồi chính người có trách nhiệm cao nhất trong bộ lại coi
như không biết. Câu hỏi cần đặt ra: Vậy bộ trưởng hằng ngày trực tiếp làm việc
với ai? Rồi cấp ủy đảng ở đó, ban chấp hành công đoàn, đoàn thanh niên có trách
nhiệm đến đâu và cụ thể như thế nào khi không phát hiện, đấu tranh, để tham
nhũng, lãng phí tiêu cực tác oai tác quái trong cơ quan, đơn vị mình?
Rõ ràng là, không có một cá nhân đứng đầu, tập thể đứng đầu nào không phải
chịu trách nhiệm về những gì diễn ra trong cơ quan, ngành, cấp của mình. Vì thế,
không chỉ trị tội bằng hết những kẻ tham nhũng, mà cùng với việc đó, phải nghiêm
khắc xử lý rốt ráo trách nhiệm của những người, những cấp ủy đảng và đoàn thể
trong hệ thống chính trị có liên quan. Trong lĩnh vực này, không nên e dè phải xử
lý bao nhiêu, cũng không né tránh mức độ xử lý nào, cứ đúng theo Ðiều lệ, kỷ luật
hành chính và đúng luật pháp. Thậm chí ở một cấp hay ngành nào, cấp ủy, ban
chấp hành đoàn thể hay cấp chính quyền làm ngơ để tham nhũng, lãng phí nghiêm
trọng, phổ biến, kéo dài, sẽ không ngần ngại nếu thấy cần thiết áp dụng đến hình
thức giải tán cả cấp bộ đảng, chính quyền đoàn thể ở đó.
Trong kháng chiến đã từng có huyện ủy bị giải tán, trong hoạt động bí mật của
Ðảng ở đô thị cũng có trường hợp giải tán chi bộ. Hiện Ðảng ta là đảng cầm
quyền, hoạt động công khai, nhưng chúng ta chưa đủ kiên quyết, nghiêm khắc so
với những điều kiện nghiệt ngã của thời kỳ kháng chiến và hoạt động bí mật trong
vòng vây trùng điệp của kẻ thù, nhưng để bảo đảm tính chiến đấu của Ðảng, chúng
ta đã kiên quyết làm như vậy. Áp dụng biện pháp mạnh, rồi dựa vào dân, dựa vào
quần chúng mà tổ chức lại. Làm như thế, hệ thống chính trị của chúng ta ở mỗi
cấp mỗi ngành chắc chắn không hề yếu đi mà càng nâng cao thêm lòng tin, càng
được nhân dân tín nhiệm. Gần đây nhất, vụ việc ở Ðồ Sơn, Hải Phòng là minh
chứng. Sau sóng gió, cấp ủy, tổ chức của ngành ấy sẽ giành lại được lòng tin yêu
của nhân dân để trưởng thành, vững mạnh.
Ðặt vấn đề và thực hiện nghiêm trách nhiệm của người đứng đầu, tập thể đứng
đầu cũng là biện pháp khắc phục bệnh quan liêu, thiếu sâu sát, thiếu kiểm tra đang
là một tác phong phổ biến trong công tác quản lý hiện nay. Làm được như thế,
không những hạn chế được mức độ thiệt hại do tham nhũng, lãng phí gây ra, mà
còn làm tăng hiệu lực của luật pháp, hiệu lực kỷ luật của Ðảng, hiệu lực kỷ luật
của các đoàn thể. Theo tôi, đó là mấu chốt quan trọng nhất để quyết định "trận sau
cùng" trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí là thua hay thắng.
Cuối cùng tôi muốn góp một vài ý kiến về việc tổ chức cuộc đấu tranh chống
tham nhũng này như thế nào.
Theo dõi trên các phương tiện thông tin đại chúng, tôi thấy đã đặt ra vấn đề có
nên tổ chức một tổ chức riêng chuyên trách công tác chống tham nhũng lãng phí ở
các cấp không. Theo tôi, nếu không thực hiện tới nơi tới chốn trách nhiệm cá nhân
của người đứng đầu và tập thể đứng đầu thì tổ chức chuyên trách ấy nếu có, cũng
chỉ có thể báo cáo trước Quốc hội, đã phá được bao nhiêu vụ tham nhũng, lãng phí
lớn chứ không thể nào xác định nổi đã bài trừ, hạn chế tới đâu quốc nạn này.
Không có bất cứ tổ chức nào có thể làm thay cho cá nhân, tập thể đứng đầu và cấp
trên về trách nhiệm lãnh đạo và quản lý nhà nước về phòng, chống tham nhũng,
lãng phí. Trong khi đó, đã có sẵn một tổ chức đúng với vai trò, chức năng này, đó
là "Ban chỉ đạo thực hiện Nghị quyết Trung ương 6-2" của Bộ Chính trị, do một
Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư trực tiếp điều hành, có các ban
chức năng của Ðảng và Bí thư các Ban cán sự Ðảng có chức năng bảo vệ pháp luật
giúp sức. Nếu "Ban chỉ đạo..." này tiến hành triệt để theo đúng kỷ luật Ðảng, đúng
luật pháp, không khoan nhượng né tránh, thì cơ cấu hiện có đã đủ thẩm quyền,
đúng chức năng kiểm tra và đề xuất, xử lý cán bộ, thực hiện tốt yêu cầu của cuộc
đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí.
Ðể thực hiện chức năng quyền lực của dân, cùng với "Ban chỉ đạo thực hiện
Nghị quyết Trung ương 6-2", lại rất cần có một tổ chức giám sát chuyên trách đối
với cuộc đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí đủ quyền lực và chức năng, đó là
Quốc hội và Hội đồng nhân dân cấp tỉnh, thành phố. Tổ chức giám sát này chịu
trách nhiệm giám sát quá trình giải quyết, xử lý các vụ việc lớn mà dân chúng, báo
chí và các tổ chức chính trị xã hội phát hiện. Giám sát nhằm bảo đảm thực hiện
nghiêm túc các quy định của pháp luật (bảo đảm an toàn cho cá nhân và tập thể tố
giác) bảo đảm nguyên tắc mọi người bình đẳng trước pháp luật, bất kể ở cương vị
nào. Ðặc biệt là giám sát việc xem xét, xử lý trách nhiệm cá nhân của người đứng
đầu, tập thể đứng đầu trong các vụ việc nổi cộm đó.
Ðể thực hiện tốt nhiệm vụ đó, nên chăng Quốc hội có một ủy ban hoặc bộ phận
chuyên trách công tác giám sát như vậy? Cơ quan giám sát chuyên trách này trước
những vụ việc nghiêm trọng như vụ rút ruột sắt thép trong xây dựng ở các chung
cư cao tầng, vụ thầu và xây dựng công trình Mỹ Ðình, vụ hối lộ liên quan đến Thứ
trưởng Bộ Thương mại, vụ lừa đảo lớn ở Khánh Hòa... có quyền yêu cầu cung cấp
mọi thông tin liên quan đến quá trình giải quyết, xử lý vụ việc và thực thi quyền
hạn của mình theo luật định. Một ủy ban chuyên trách như vậy có thể do Chủ tịch
hay một Phó Chủ tịch Quốc hội đứng đầu.
Nêu lên những ý kiến trên, tôi hoàn toàn chia sẻ yêu cầu bức xúc của đại đa số
cử tri mà Thường vụ Quốc hội đặc biệt quan tâm. Vấn đề chỉ còn là Ðảng, Nhà
nước và các cơ quan chức năng của Trung ương có dám làm triệt để đối với tham
nhũng, lãng phí của công và kịp thời ngăn chặn như những biện pháp đã nêu ở
trên, "quyết tâm đánh thắng tham nhũng, lãng phí".
Luật về phòng, chống tham nhũng là hình thức thể hiện cao nhất quyết tâm đó,
đồng thời nó cũng đề ra các biện pháp thiết yếu để đương đầu và phải thắng thứ
giặc hiểm ác ấy. Nhưng Luật, ban hành luật kịp thời và hoàn chỉnh chưa đủ là một
phương thuốc đặc hiệu. Nếu như chỉ "nâng cấp" pháp lệnh lên thành luật mà đồng
thời không có những biện pháp tích cực nhất, không thiết lập kỷ luật, kỷ cương
trong Ðảng, trong hệ thống công quyền, thì cũng chỉ là đổi chiếc áo.