Đối với tôi, nói chuyện với lứa tuổi thanh niên là điều thú vị vì bao giờ họ cũng có quan niệm mới mẻ, ngay thẳng và thành thật.
Vả lại tôi luôn muốn có dịp san sẻ kinh nghiệm của bản thân mình. Ngay cả ngày hôm nay tôi vẫn nhớ như in là khi còn trẻ tôi rất tôn trọng những buổi nói chuyện với người lớn tuổi và thật may mắn cho tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên thông thái. Tôi khắc sâu những lời khuyên ấy và nhờ thế tôi tránh được nhiều lỗi lầm sơ sót.
Tôi nhận thấy rằng ngày nay, phần nhiều lớp trẻ đắm mình vào những chuyện tầm thường, khả năng cùng tài trí không được nuôi dưỡng vun trồng một cách thích hợp. Và hình như là khi đã dư thừa vật chất thì nền giáo dục ngoài xã hội và giáo dục đạo đức trong gia đình gặp phải muôn vàn khó khăn. Vả lại nuôi dưỡng vun trồng người có đầu óc sáng tạo trở nên khó thấy. Những điều này rất đúng ở Nam Triều Tiên. Hiện nay có thể thấy những vấn đề tương tự đối với thanh niên nhiều nước.
Ngày nay tôi cũng lo lắng về một số bạn trẻ có khuynh hướng xem thường người lớn tuổi, nhưng điều đáng tiếc hơn nữa là những người có nhiều kinh nghiệm từng trải lại ngần ngừ không niệm mới mẻ, ngay thẳng và thành thật.
muốn truyền đạt những gì mình biết cho thế hệ trẻ.
Dẫu rằng thế giới tràn ngập vô vàn cuốn sách về ý thức hệ tạo nên nền văn minh những kinh nghiệm bản thân con người, vốn dĩ là nền tảng cho những ý thức hệ ấy lại không được cung cấp sẵn cho thanh niên.
Lâu nay, tôi vẫn ao ước hệ thống tạo thành thứ tự những vẻ người mà tôi cho là thần tượng suốt cuộc đời để chia sẻ những kinh nghiệm bản thân với những niềm
hy vọng và ước mơ của xã hội, của thanh niên. Nhưng tôi lại luôn không có thời gian. Cuối cùng tôi viết cuốn sách này vào mùa xuân năm 1989 vào thời điểm cực kỳ khó khăn lúc xưởng đóng tàu Daewoo Okpo đang có xáo động vì lao động. Ban ngày trôi nhanh như là tia chớp nhưng đêm đến khi về nhà tôi có đủ thời gian để sắp xếp lại tư tưởng. Thực sự là nghịch cảnh mà giống như rất nhiều lần khác trong cuộc đời đã để lại cho tôi một cơ hội tu mà nếu không thế thì hẳn là tôi đã không có những cơ hội này. Trong những giờ phút ấy, khoảng ánh trăng đêm khuya và buổi bình minh le lói tại Okpo là vận may để tôi viết ra những suy tư dành cho những người sẽ thừa hưởng trên trái đất này. Những hàng chữ này có được từ kinh nghiệm bản thân và kinh doanh cũng như từ những bài học của cuộc sống mà tôi đã thu lượm được
72 trang |
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1964 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Bài viết Thế giới quả là rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
THẾ GIỚI QUẢ LÀ RỘNG LỚN VÀCÓ RẤT NHIỀU VIỆC PHẢI LÀMKIM WOO CHOONGĐối với tôi, nói chuyện với lứa tuổi thanh niên là điều thú vị vì bao giờ họ cũng có quan niệm mới mẻ, ngay thẳng và thành thật.Vả lại tôi luôn muốn có dịp san sẻ kinh nghiệm của bản thân mình. Ngay cả ngày hôm nay tôi vẫn nhớ như in là khi còn trẻ tôi rất tôn trọng những buổi nói chuyện với người lớn tuổi và thật may mắn cho tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên thông thái. Tôi khắc sâu những lời khuyên ấy và nhờ thế tôi tránh được nhiều lỗi lầm sơ sót.Tôi nhận thấy rằng ngày nay, phần nhiều lớp trẻ đắm mình vào những chuyện tầm thường, khả năng cùng tài trí không được nuôi dưỡng vun trồng một cách thích hợp. Và hình như là khi đã dư thừa vật chất thì nền giáo dục ngoài xã hội và giáo dục đạo đức trong gia đình gặp phải muôn vàn khó khăn. Vả lại nuôi dưỡng vun trồng người có đầu óc sáng tạo trở nên khó thấy. Những điều này rất đúng ở Nam Triều Tiên. Hiện nay có thể thấy những vấn đề tương tự đối với thanh niên nhiều nước.Ngày nay tôi cũng lo lắng về một số bạn trẻ có khuynh hướng xem thường người lớn tuổi, nhưng điều đáng tiếc hơn nữa là những người có nhiều kinh nghiệm từng trải lại ngần ngừ không niệm mới mẻ, ngay thẳng và thành thật.muốn truyền đạt những gì mình biết cho thế hệ trẻ.Dẫu rằng thế giới tràn ngập vô vàn cuốn sách về ý thức hệ tạo nên nền văn minh những kinh nghiệm bản thân con người, vốn dĩ là nền tảng cho những ý thức hệ ấy lại không được cung cấp sẵn cho thanh niên.Lâu nay, tôi vẫn ao ước hệ thống tạo thành thứ tự những vẻ người mà tôi cho là thần tượng suốt cuộc đời để chia sẻ những kinh nghiệm bản thân với những niềmhy vọng và ước mơ của xã hội, của thanh niên. Nhưng tôi lại luôn không có thời gian. Cuối cùng tôi viết cuốn sách này vào mùa xuân năm 1989 vào thời điểm cực kỳ khó khăn lúc xưởng đóng tàu Daewoo Okpo đang có xáo động vì lao động. Ban ngày trôi nhanh như là tia chớp nhưng đêm đến khi về nhà tôi có đủ thời gian để sắp xếp lại tư tưởng. Thực sự là nghịch cảnh mà giống như rất nhiều lần khác trong cuộc đời đã để lại cho tôi một cơ hội tu mà nếu không thế thì hẳn là tôi đã không có những cơ hội này. Trong những giờ phút ấy, khoảng ánh trăng đêm khuya và buổi bình minh le lói tại Okpo là vận may để tôi viết ra những suy tư dành cho những người sẽ thừa hưởng trên trái đất này. Những hàng chữ này có được từ kinh nghiệm bản thân và kinh doanh cũng như từ những bài học của cuộc sống mà tôi đã thu lượm được.Dẫu rằng nội dung cuốn sách chủ yếu nói đến thanh niên Triều Tiên nhưng tôi cũng viết về một số vấn đề có liên quan tới thanh niên khắp mọi nơi vì thanh niên ở mọi Quốc gia đều có rất nhiều nhu cầu giống nhau bất kể có sự khác biệt về trình độ phát triển của mỗi nước. Họ cần có sự hướng dẫn định hướng, sinh lực và năng lực để thách đố những gì chưa biết và tìm tòi ra những thế giới mới. Họ cũng có hy vọng và nhãn quan cho tương lai. Và điều quan trọng nhất là họ cần phải phát triển ý thức làm điều tốt đẹp cho mọi người để có thể đảm nhận trọng trách xây dựng một thế giới ngày mai đẹp hơn. Đấy chính là điều tôi hy vọng truyền đạt với độc giả hơn điều gì khác. Điều thiết yếu cho thanh niên là chuẩn bị cho ngày mai. Và thế giới ngày mai tùy thuộc vào thế hệ thanh niên ngày nay đang suy nghĩ.Vì hầu như những lời lẽ định hướng cho chúng ta đi hết cõi đời thường là tầm thường. Nên chúng ta coi lời lẽ này là hiển nhiên nhưng thực tế chúng có thể tạo nên những số mệnh của mỗi người và đôi khi cả nhiều thế hệ nữa. Chỉ khi nào những lời này trở thành hiện thực qua kinh nghiệm trực tiếp thì chúng ta mới nhận thức được tầm quan trọng của chúng. Những lời lẽ của tôi đối với nhiều người thì cũng có vẻ đơn giản tầm thường và đôi khi còn là nhỏ nhặt nữa, nhưng tôi hy vọng là sẽ tới khi những gì tôi muốn truyền đạt đến mọi người đem lại hữu ích trong kinh nghiệm của họ.Tôi vô cùng hàm ơn các bạn khi tặng cuốn sách đầu tiên này cho thế hệ thanh niên, những người mai sau sẽ làm chủ thế giới. Hy vọng rằng các bạn sẽ tiếp tục trưởng thành và sẽ sống với sự trong sạch - tự tin vì các bạn sẽ luôn luôn gần bên trái tim của tôi.1/ Lịch sử thuộc về những người biết ước mơKhi còn đi học tôi rất nghèo, nhưng tôi không phải là đứa học sinh nghèo duy nhất, lúc ấy ai cũng nghèo. Cách đây 30 năm thu nhập quốc dân tính theo đầu người của Triều Tiên khoảng 50 USD, còn bây giờ đạt khoảng 5000 USD. Bạn có thể tưởng tượng được lúc ấy chúng tôi vất vả như thế nào. Dĩ nhiên ngày nay vẫn có một số người nghèo, như những ngày sau cuộc chiến tranh Triều Tiên mọi người đều nghèo khổ.Lúc ấy chúng tôi sống ở quận Chungchang, Seoul và tôi phải đi bộ hai tiếng tới trường Đại học Yonsei cách khoảng 10Km. Tôi không có lấy một đồng xu dính túi nhưng tôi lại có nhiều ước mơ. Tôi vẫn không thể quên được cái cảm giác bước ra khỏi thư viện vào lúc đêm khuya hay khi tôi nhìn lên bầu trời khi lê bước về nhà.Dường như thế giới là của tôi và tôi có thể bao trùm vũ trụ trong cánh tay của mình. Đối với tôi dường như không có gì là không thể làm được. Dẫu rằng nghèo, nhưng cái cảm giác ấy giúp tôi tiếp tục học tập. Sinh lực của tuổi thanh niên là rất quan trọng đối với tôi và làm tràn ngập trái tim tôi bằng những ước mơ. Không có gì có thể ngăn cản tôi.Trong số những điều mà tuổi trẻ mang lại thì ước mơ là điều quan trọng nhất. Những người biết ước mơ thì không biết nghèo khó vì mỗi người đều giàu có như chính ước mơ của mình vậy. Tuổi trẻ ước mơ rộng lớn như trời biển, dẫu bạn không có gì trong tay cả thì cũng không có gì phải ganh tị nếu có được những ước mơ.Lịch sử thuộc về những người biết ước mơ : Ước mơ là động lực làm thay đổi thế giới. Những người có ước mơ, những xã hội làm cho ước mơ trở thành hiện thực và đất nước biết chia sẻ ước mơ và tất cả mọi người có thể trở thành bậc anh hùng trong lịch sử thế giới. Tôi cam đoan rằng tất cả những người đang làm nên lịch sử thế giới ngày hôm nay đều có những ước mơ lớn khi còn trẻ.Có quốc gia nào mà không truyền hy vọng và ước mơ cho tuổi trẻ mà tuổi trẻ lại có được sức mạnh để lãnh đạo thế giới hay không? Nước Mỹ với lịch sử hơn 200 năm đã tạo lập thế đứng trong lịch sử thế giới hôm nay. Và cũng như chúng ta biết chính những ước mơ vĩ đại của những bậc tiên phong ban đầu với tinh thần tiên phong đã đưa lại sức mạnh cho sự phát triển.Nhưng ngày nay tôi thường nghe nói là tuổi trẻ không còn có những ước mơ vì tương lai hay là họ có ước mơ xoáy vào hiện tại bây giờ. Nếu quả thật như vậy thì không có gì buồn hơn, không những chỉ buồn cho từng cá nhân mà còn buồn cho cả dân tộc.Ước mơ thường tạo nên con người. Uớc mơ có thể điều khiển cả tính công việc và ngay cả hôm nay, ước mơ giống như bánh lái của con thuyền. Bánh lái có thể nhỏ và không thấy được nhưng nó điều khiển hướng đi của con tàu. Cuộc đời không có ước mơ giống như con tàu không có bánh lái. Cũng như con tàu không có bánh lái người không có ước mơ sẽ mất hướng đi và sẽ trôi dạt lững lờ cho tới khi bị mắc kẹt trong đám rong biển.Con người có ước mơ sai trái thì cũng nguy hiểm như là người không có ước mơ. Một người mà ước mơ không vượt qua sự tiện nghi cá nhân trong hiện tại thì cũng đáng thương như là người không có ước mơ gì cả : Anh ta không nhận thức được giá trị lớn lao nhất của tuổi thanh niên. Nếu bạn có ước mơ, hy vọng rằng bạn phải có thì hãy nâng niu nó, vì ước mơ của bạn là bánh lái sẽ quyết đinh hướng đi cho cuộc đời.Tôi có một ước mơ khi năm đứa chúng tôi bắt đầu mở Công ty Kỹ nghệ Daewoo - Đó là cống hiến cho sự phát triển xã hội qua hoạt động của Công ty. Khởi đầu chúng tôi có 10.000$ trong căn phòng thuê nhỏ bé bẩn thỉu ở một góc tòa nhà, nhưng lức ấy chúng tôi có một ước mơ còn lớn hơn cả vũ trụ.Ước mơ ấy bắt đầu trở thành hiện thực khi Công ty càng ngày càng phát triển và chỉ trong vòng 10 năm tôi đã có được tòa nhà lớn nhất ở Triều Tiên bây giờ là trung tâm Daewoo. Tuy nhiên vào lúc ấy tôi ngần ngại về việc xây dựng trung tâm Daewoo. Tôi nghĩ là đầu tư tiền vào thiết bị sản xuất để góp phần vào việc phát triển kinh tế thì tốt hơn. Tôi cũng e rằng người ta sẽ phê phán Công ty đầu cơ bất động sản.Tuy nhiên tôi thay đổi cách nghĩ của mình và bắt đầu ước mơ mới, đó là khuếch trương Công ty tới mức tòa nhà đồ sộ ấy chứa hết nhân viên của Daewoo. Vào lúc ấy, hành động đó hầu như là không ai có thể tưởng tượng nổi, tuy nhiên tôi đã thực hiện được ước mơ ấy trong vòng 5 năm. Ngày nay Daewoo có hơn 100.000 nhân viên đủ để ngồi kín hết 3 tòa như vậy. Giờ đây tôi có một ước mơ khác. Đó là làm ra sản phẩm có chất lượng tốt nhất trên thế giới trong khi tôi còn sống. Tôi đã lập nên một số kỷ lục thế giới, chẳng hạn có được xưởng đóng tàu lớn duy nhất như thế trên thế giới tại Daewoo Dapo. Phân xưởng áo quần lớn nhất thế giới ở Pusan; doanh số bán áo quần lớn nhất thế giới. Nhưng vẫn còn cái mà chúng tôi vẫn chưa đạt được, đó là làm ra sản phẩm có chất lượng tốt nhất trên thế giới.Tôi vẫn nuôi dưỡng ước mơ này, với bất cứ sản phẩm nào miễn là nổi tiếng tốt nhất trên thế giới đối với những thứ cùng loại như viết máy Paker hay máy ảnh Nikkon. Dẫu là sản phẩm nào đi nữa cũng được, miễn sao họ nói là cái đó do ông Kim Woo Choong làm ra thuộc loại tốt nhất. Đó là ước mơ của tôi nhưng dường như không dễ gì đạt được. Trong một tương lai gần đây có thể điều đó là trở thành hiện thực, sau khi tôi truyền lại nỗ lực to lớn của Daewoo cho một người kế nghiệp xuất chúng.Tôi cũng có một ước mơ khác, ước mơ lớn nhất đó là được tưởng nhớ là nhà doanh nghiệp đáng kính. Tôi không muốn nổi tiếng là giàu có hay là có nhiều tiền.Theo như truyền thống thì ở Nam Triều Tiên, người ta không kính trọng thương nhân hay nói đúng hơn thì thương nhân là những người bị coi thường hoặc bị mọi người xa cách. Có lẽ lý do cơ bản nhất là truyền thống Khổng giáo ăn sâu trong mọi người về thứ bậc trong xã hội: Sĩ, Nông, Công, Thương... Vì theo trật tự này thì thương nhân nằm ở cuối. Cũng có một lý do khác là khuynh hướng gần đây có một số nhà kinh doanh nhắm tới mục đích cuối cùng là tích lũy tiền của. Nhưng không hiểu tại sao một doanh nhân không thể đạt được sự kính trọng như người ta dành cho giáo sư hay nghệ sĩ.Tôi muốn tưởng nhớ như là một người chuyên nghiệp xuất chúng trong lĩnh vực của mình và ước mơ cuối cùng của tôi là giúp tạo nên một xã hội trong đó doanh nhân được mọi người kính trọng. Và tôi tiếp tục làm việc để hướng tới biến ước mơ đó thành hiện thực.Tuổi trẻ không có ước mơ thì không phải là tuổi trẻ. Ước mơ là điều tối quan trọng cho tuổi trẻ. Tuổi trẻ chính là ước mơ và lịch sử thuộc về những người biết ước mơ.
2/ Bạn cần phải có một triết lý sốngLạc quan hay bi quan?Thực tế thì trên thế giới không có gì nguy hiểm hơn là việc phân chia mọi thứ thành hai phía trái ngược nhau. Nhưng nếu nói một cách tương đối thì tôi là người lạc quan. Và trong suốt cuộc đời mình dù có gì xảy ra chăng nữa thì không bao giờ tôi mất đi tính lạc quan.Có lần trong nhứng chuyến du lịch vòng quanh thế giới tôi đi trên chiếc máy bay mà cần phải hạ cánh khẩn cấp. Và một lần khác lửa bốc ra từ cabin máy bay khi cất cánh. Trong cả hai trường hợp trên, thì sự chết chóc chỉ lướt qua tâm trí tôi và tôi đoán rằng điều đó chứng tỏ mức độ lạc quan của tôi. Khi thấy rằng luôn luôn nghĩ tới tình huống nguy kịch cũng như là những phút nguy hiểm thoáng qua, nên tôi đi tới kết luận rằng tôi là người sinh ra đã lạc quan rồi.Tôi cho rằng xét theo một nghĩa nào đó thì kinh doanh là một kiểu tranh đấu quyết liệt. Kinh doanh càng lớn thì bạn phải tranh đấu nhiều hơn và giá phải trả cao hơn và nếu một doanh nhân rơi vào trạng thái thất vọng và bi quan thì coi như việc phát triển đó đi tới chỗ bế tắc.Có một điểm khác biệt giữa tôi và những nhà doanh nghiệp khác là tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đưa những hãng đang phá sản đi lên và xoay ngược lại tình thế. Và tôi đã trở thành chuyên gia về lãnh vực này. Chủ hãng ngân hàng và thậm chí chính phủ đã từ bỏ hãng này, và thực tế việc từ bỏ chính là bi quan trong hành động. Trái lại tôi đã xoay ngược những sự thất bại kinh niên của những hãng đó và đưa chúng đi lên trong thời gian rất ngắn. Điều này đã gây ra sự chú ý của báo chí thế giới, và khi được hỏi về điều này tôi luôn trả lời: Khi những người khác bắt đầu đếm điều không thể thì tôi bắt đầu đếm những điều có thể.Tại Daewoo, bất cứ khi nào tôi bắt đầu công việc kinh doanh mới hay bắt đầu buôn bán với một Quốc gia mới thì có một số người lo lắng. Khi tôi nhận thầu dự án nhà máy lạnh ở Trung Quốc, đa số những người thân tôi phản đối tôi. Khi làm dự án khách sạn ở Hyary và khi đáp máy bay sang Matxcơva để mở thị trường ở Liên Xô cho Daewoo tôi cũng gặp phải sự chống đối tương tự. Và sự chống đối từ phía ngoài Công ty còn dữ dội hơn nữa. Ngân hàng và chính phủ rất lo ngại.Tại Nam Triều Tiên những công ty khác cạnh tranh với Daewoo họ nói với nhau là không có dự án nào trong số đó có thể thực hiện được, và ở Nhật họ vốn đang ngăn chặn các dự án liên doanh, như thế. Các hãng Triều Tiên bắt đầu đồn đại đủ thứ chuyện: Nào là tôi bị bắt ở Trung Quốc, chính phủ Triều Tiên kịch liệt phản đối những dự án của tôi v.v... Nhưng tôi không hề lùi bước và tôi tính theo cách khác. Tôi xác nhận những điều đó có thể và sau đó nhanh chóng tiếp tục thực hiện bất cứ điều có thể đó thành hiện thực. Loại kinh doanh, người, kỹ thuật, tiền bạc, máy móc và những yêu cầu khác.Kỹ năng quản lý là một điều nữa trong số yếu tố cần thiết để khởi đầu công việc kinh doanh. Và những người nghêu ngao: Chắc không làm được hay Nếu thất bại thì làm sao không có đủ tín chỉ để trở thành nhà doanh nghiệp. Nếu có 1/10 cơ may thành công thì một nhà kinh doanh thực thụ phải xem 1% cơ may đó là đóm lửa để thắp sáng ngọn lửa. Trong giới kinh doanh là nơi: một với một không trở thành hai mà là một biến thành 10, và 10 biến thành 50. Đó là cách bạn đếm.Cách đây 10 năm, chúng tôi xây dựng một nhà máy vỏ xe hơi Sudan, nhà máy đầu tiên do hãng Triều Tiên xây dựng trên thế giới và rất nhiều người tỏ ra dè dặt vì Daewoo chưa bao giờ kinh doanh về mặt hàng vỏ xe. Nhưng tôi khởi đầu bằng cách đếm những điều có thể.Những điều có thể nào? Dẫu rằng Sudan có thị trường cho vỏ xe nhưng họ không có nhà máy và phải mất ngoại tệ để nhập vỏ xe nước ngoài rất đắt. Vì thế tôi hình dung là họ sẽ hoan nghênh một dự án như vậy. Vả lại 80% xứ Sudan là sa mạc, các thành phố cách xa nhau nên nhịp cầu về xe cộ càng vắng thêm. Tôi cũng nhận được nguồn tin đáng tin cậy từ Mỹ nói rằng họ đã khám phá ra một mỏ dầu ở phía Nam Sudan. Mỏ dầu ấy sẽ đẩy mạnh việc phát triển nền kinh tế và nhu cầu về xe ô tô sẽ gia tăng tỷ lệ thuận với sự gia tăng kinh tế. Phải cần ít nhất 5 vỏ xe cho một chiếc xe và vỏ xe ở xứ sa mạc nóng nảy mòn nhanh hơn ở miền có khí hậu ôn hòa hơn.Đó là cách nhìn nhận thị trường và cách suy tính và mọi sự đã xảy ra đúng như vậy. Bây giờ nhà máy ấy càng ngày càng bận bịu hơn và đã khuếch trương lên mấy lần. Nhu cầu vỏ xe lớn tới nỗi người ta phải trả tiền trước mới mua được.Vậy bạn có thấy rằng đó là phần thưởng lớn cho sự lạc quan. Và ngay từ đầu bạn nên lạc quan về bất cứ cái gì mình làm. Tôi vô cùng lạc quan về tương lai của Triều Tiên nó đang tiếp tục phát triển với một tốc độ rất nhanh và thế hệmới dường như khá hơn nhiều so với thế hệ cũ.Về mặt hình thể thì thế hệ của tôi nhỏ bé hơn, chúng tôi không được ăn ngon và khi học bài ở nhà thì phải ngồi trên sân, những thứ đó đã làm giảm sự phát triển của trí tuệ. Ai đó cao 180cm lúc ấy được coi như anh chàng khổng lồ, và chiều cao trung bình cho nam giới là khoảng 160cm. Tuy nhiên ngày nay học sinh Triều Tiên trung bình cao hơn 10 cm và thế hệ hôm nay to lớn hơn nhiều. Khi các trường học bỏ đồng phục cách đây vài năm và cho phép ăn mặc tự do thì khó mà phân biệt được sự khác biệt nhau giữa học sinh và người lớn.Thế hệ của tôi không được ăn ngon và mặc đẹp nhưng hãy nhìn Hàn Quốc mà chúng tôi đã xây lên. Thanh niên ngày nay ăn ngon và khoẻ mạnh, vì thế trong tương lai Tổ quốc hy vọng ở thế hệ thanh niên rất nhiều. Tôi thấy được những điều kiện vô cùng lạc quan và phấn đấu về điều này.Những điều cốt lõi để biến những điều kiện đó thành hiện thực một cái gì đó phải tương xứng với sự thay đổi bề ngoài - đó là sự cống hiến. Con người bên trong và bên ngoài của bạn phải tương đồng - ước muốn của bạn cũng phải cao cả như con người của bạn và sự chịu đựng cũng phải rộng lón như kích thước con người của bạn.Để có được con người bên trong lẫn bên ngoài to lớn như nhau thì thường nghĩ tới gì cao vời vợi và khó khăn, nhưng một triết lý sống thì không đến nỗi như vậy. Dẫu làm bất cứ chuyện gì bạn hãy đặt hết tâm trí vào lợi ích xã hội thì đã đủ rồi. Ví dụ bạn có một nhận thức rõ ràng về những góc độ tương xứng vó nhau. Bạn phải đặt ra những tiêu chuẩn rõ ràng về kiếm tiền và sử dụng tiền. Và bạn phải luôn nghĩ mình là người yêu nước. Nếu bạn làm theo lời chỉ dẫnnày thì cuộc đời của bạn sẽ rất tốt đẹp.Tuổi trẻ là ước mơ, tuổi trẻ làm gì cũng đượcnhưng trước khi có thể làm được mọi điều thì điều quan trọng là bạn phải định sẵn một triết lý sống.Tôi là người lạc quan nhưng tôi phải thừa nhận là tôi có vài nghi vấn về nền giáo dục hiện nay của Hàn Quốc. Dẫu rằng nền giáo dục ở đây chắc chắn là có sự truyền đạt kiến thức nhưng tôi cảm thấy rằng nó thiếu việc phát triển hoàn thiện nhân cách. Dĩ nhiên có một số yếu tố ảnh hưởng tới điều này, nhưng tôi tin rằng một trong những lý do chính là hệ thống thi tuyển vào Đại học theo kiểu một mất một còn, cha mẹ bảo vệ, đùm bọc con cái quá đáng và thiếu nền giáo dục trong xã hội của thế hệ lớn tuổi truyền đạt lại cho thanh niên ngày nay.Tôi không phải là nhà giáo dục. Tôi là chủ nhân Công ty thuê mướn những người tốt nghiệp làm việc cho công ty. Nói theo từ ngữ kinh doanh thì tôi là người "sử dụng" những ai được trường học hay nhà trường "chuyển giao". Và vì là người sử dụng nên tôi có rất nhiều lo âu.Điều đầu tiên làm tôi phiền lòng là ngày nay có một khuynh hướng điên cuồng chỉ nghĩ về lợi ích nhất thời. Và có lẽ vì điều này nên con người luôn thoả mãn với thành đạt nhỏ nhoi. Người ta chỉ tìm kiếm tiện nghi và sự mãn nguyện nhất thời chứ không có một tinh thần tranh đấu vượt khó để thành công lâu dài sau này. Thế là người ta lựa chọn những công việc có điều kiện thuận lợi mang tính ngắn hạn chứ không phải là những công việc mang triết lý của công việc. Ngày nay hơn 80% nhân viên mới sắp tuyển vào Daewoo muốn có công ăn việc làm tại trụ sở chứng khoán Daewoo bất kể chuyên môn của mình.Công ty chứng khoán cho tiền thưởng nhiều hơn một chút so với những công ty khác. Thị trường cổ phần và chứng khoán đã phát triển nhanh chóng ở Hàn Quốc trong những năm gần đây và việc cạnh tranh đã lấy nhân viên tăng lên với nhu cầu cần có bộ máy lớn hơn, vì vậy những Công ty này hiện đang cho tiền thưởng nhiều hơn. Nhưng chỉ mang tính tạm thời thôi. Cách đây vài năm với việc xây dựng nở rộ ở Trung Đông mọi người đều muốn làm cho Công ty xây dựng, trước đó điều tương tự cũng đã xảy ra trong kỹ nghệ máy móc. Nhưng như ta thấy, nền kinh tế tiếp tục thay đổi, một số ngành kỹ nghệ trước đây đã có thời hoàng kim nay đă rớt đài và những người đang thắng cuộc tưng bừng ngày hôm nay có lẽ sẽ không còn thấy trong tương lai.Mới đây việc xây dựng ở nước ngoài có vẻ hơi tháo lui mà rất nhiều người đã xô vào thời kỳ ban đầu còn mở rộng để rồi rơi vào sự thất vọng.Bạn thấy đấy những phần thưởng mang tính ngắn hạn thực không phải là lý do tốt để chọn một công việc. Cái đó cũng như đánh bạc cả tương lai của bạn vào ngày hôm nay. Một người thông minh trước hết quyết định thực sự muốn cái gì trong cuộc đời mình rồi dựa trên đó mà chọn công việc.Một điều nữa làm tôi bực mình là người ta nghĩ về bản thân mình nhiều quá. Nếu ai cũng ích kỷ cả thì chắc chắn sẽ có sự rắc rối. Tranh giành cho sự tham lam của riêng mình nghĩa là chấm dứt sự tồn tại hoà bình diện Quốc gia nó dẫn tới chiến tranh. Đó là bài học rút ra từ lịch sử.Mỗi khi có dịp là tôi đề cập tới vấn đề này. Cách đây vài năm, một nhóm nhà giáo dục bảo tôi nói lại cho họ nghe một lần nữa và tôi lập lại những gì tôi đă nói lúc đầu. Và hôm nay tôi xin lập lại điều đó cho các thầy giáo ở Hàn Quốc : "Trong quá khứ cách đây không lâu lắm,