Chuẩn bị đưa lên Hệ thống PureApplication của IBM, Phần 1: Tổng quan về đưa lên các ứng dụng

Hệ thống PureApplication của IBM là một thiết bị phần cứng và phần mềm tích hợp tối ưu hóa tải làm việc, được thiết kế để đơn giản hóa đáng kể sự phát tri ển, việc cung cấp và quản lý các ứng dụng trong một môi trường đám mây riêng. Nó nêu bật các khả năng quản lý tích hợp, cho phép tự cung cấp dịch vụ của các ứng dụng co giãn, các cơ sở dữ liệu và tải làm việc khác. Với Hệ thống PureApplication, IBM đã xét lại một số khái niệm then chốt về trung tâm dữ liệu. Phần cứng và phần mềm được tích hợp sâu sắc, cung cấp một mức độ chưa từng có về tự động hóa, hiệu năng và tính đơn giản hóa. Để đưa sức mạnh này vào sử dụng cho doanh nghiệp của bạn một cách tốt nhất, đi ều quan trọng là xem xét cẩn thận danh mục các ứng dụng của bạn với tầm nhìn hướng về cách bạn sẽ tận dụng lợi thế của các đặc điểm này như thế nào. Mục đích của loạt bài này là để giúp bạn hiểu cách chuẩn bị và tối đa hóa giá trị của Hệ thống PureApplication trong tổ chức của bạn theo quan điểm ứng dụng là trung tâm.

pdf9 trang | Chia sẻ: lylyngoc | Lượt xem: 1518 | Lượt tải: 1download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Chuẩn bị đưa lên Hệ thống PureApplication của IBM, Phần 1: Tổng quan về đưa lên các ứng dụng, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Chuẩn bị đưa lên Hệ thống PureApplication của IBM, Phần 1: Tổng quan về đưa lên các ứng dụng Giới thiệu Hệ thống PureApplication của IBM là một thiết bị phần cứng và phần mềm tích hợp tối ưu hóa tải làm việc, được thiết kế để đơn giản hóa đáng kể sự phát triển, việc cung cấp và quản lý các ứng dụng trong một môi trường đám mây riêng. Nó nêu bật các khả năng quản lý tích hợp, cho phép tự cung cấp dịch vụ của các ứng dụng co giãn, các cơ sở dữ liệu và tải làm việc khác. Với Hệ thống PureApplication, IBM đã xét lại một số khái niệm then chốt về trung tâm dữ liệu. Phần cứng và phần mềm được tích hợp sâu sắc, cung cấp một mức độ chưa từng có về tự động hóa, hiệu năng và tính đơn giản hóa. Để đưa sức mạnh này vào sử dụng cho doanh nghiệp của bạn một cách tốt nhất, điều quan trọng là xem xét cẩn thận danh mục các ứng dụng của bạn với tầm nhìn hướng về cách bạn sẽ tận dụng lợi thế của các đặc điểm này như thế nào. Mục đích của loạt bài này là để giúp bạn hiểu cách chuẩn bị và tối đa hóa giá trị của Hệ thống PureApplication trong tổ chức của bạn theo quan điểm ứng dụng là trung tâm. Loạt bài nhiều phần này bao gồm:  Phần 1: Tổng quan về đưa lên các ứng dụng (bài này)  Phần 2: Ứng dụng của bạn đã sẵn sàng để trở thành ảo chưa?: Bằng cách trả lời một loạt câu hỏi, bạn có thể quyết định tùy chọn triển khai nào là thích hợp nhất cho các ứng dụng của bạn.  Phần 3: Chọn một tùy chọn cơ sở dữ liệu: Tìm hiểu tùy chọn cơ sở dữ liệu nào là đúng cho bạn và một số các cách thực hành tốt nhất được khuyến nghị.  Phần 4: Đưa các ứng dụng của bạn lên đám mây bằng cách sử dụng Công cụ Advanced Middleware Configuration (Cấu hình phần mềm trung gian cao cấp): Đưa lên ứng dụng của bạn bằng công cụ Advanced Middleware Configuration, sau đó triển khai các cá thể ứng dụng của bạn lên đám mây trong chỉ một bước duy nhất.  Phần 5: Phát triển các mẫu ứng dụng ảo cho Workload Deployer (Bộ triển khai tải làm việc) của IBM với Rational Application Developer (Nhà phát triển ứng dụng Rational): Tìm hiểu cách sử dụng Rational Application Developer và lắp ráp mẫu ứng dụng ảo của Workload Deployer của IBM để phát triển các ứng dụng đám mây. Mục đích của bài này là để làm nổi bật các khả năng của Hệ thống PureApplication trong mối liên quan đến vòng đời ứng dụng. Điều này sẽ giúp bạn hiểu cách làm thế nào để xác định và đưa lên các ứng dụng hiện có của bạn như là các tải làm việc và các khả năng nào là thích hợp nhất cho các ứng dụng của bạn. Hãy coi bài này như là lộ trình để hướng dẫn bạn đi qua phần còn lại của loạt bài này. Về đầu trang Các tải làm việc với Hệ thống PureApplication Hệ thống PureApplication bao gồm một số các mẫu tải làm việc được định sẵn. Mỗi một trong các mẫu này định nghĩa một bộ các tài nguyên hệ thống bên dưới, các kịch bản lệnh, việc giám sát và các hành vi quản lý. Khi bạn triển khai một ứng dụng bằng cách sử dụng một trong các mẫu này, Hệ thống PureApplication sẽ tự động cung cấp và cấu hình các tài nguyên của mẫu đó và thiết lập các hành vi của mẫu đó, để cho bạn tập trung vào các ứng dụng thực tế. Hệ thống PureApplication hỗ trợ hai kiểu tải làm việc, các ứng dụng ảo và các hệ thống ảo. Trong khi cả hai mô hình đều tự động hóa nhiều việc nhàm chán để duy trì và giám sát các ứng dụng, chúng có một số khác biệt quan trọng. Với các ứng dụng ảo, Hệ thống PureApplication sẽ chịu trách nhiệm phần lớn về cung cấp hậu cần và quản lý ứng dụng. Điều này có thể làm giảm đáng kể tổng chi phí sở hữu, nhưng chỉ với các ứng dụng phù hợp với các ràng buộc của mẫu đó. Với các hệ thống ảo, bạn giữ lại nhiều quyền kiểm soát hơn – và do đó cũng chịu trách nhiệm về:  Các máy tính ảo nào được cung cấp.  Các thành phần phần mềm nào được cài đặt trên chúng.  Chạy các kịch bản lệnh nào.  Cách theo dõi chúng. Hãy xem xét vấn đề này chi tiết hơn, bắt đầu với các ứng dụng ảo. Về đầu trang Các ứng dụng ảo Hệ thống PureApplication hiểu một số mẫu ứng dụng ảo, chẳng hạn như một ứng dụng Java™ cơ bản hoặc một ứng dụng Web. Để triển khai một ứng dụng như là một mẫu ứng dụng ảo, bạn tạo một mô hình ứng dụng. Mô hình này nói cho Hệ thống PureApplication tất cả mọi thứ nó cần biết về cách cung cấp hậu cần và cấu hình ứng dụng của bạn, bao gồm những tạo phẩm nào làm nên ứng dụng, nó cần kết nối tới các hệ thống nào, nó cần tài nguyên nào và bạn muốn Hệ thống PureApplication sử dụng những chính sách nào để quản lý ứng dụng của bạn (ví dụ như một chính sách mở rộng quy mô để có tính co giãn). Trong thời gian cung cấp hậu cần, Hệ thống PureApplication tự động cung cấp bất cứ các thành phần hệ thống nào cần đến, ví dụ như các máy ảo, các máy chủ ứng dụng và những thứ tương tự. Nó tự động cấu hình những thành phần đó dựa trên mô hình ứng dụng của bạn (thiết lập các nguồn dữ liệu, cung cấp việc giám sát và kích hoạt để cho phép tính co giãn và v.v..) Nó thậm chí còn theo dõi tải trên ứng dụng đó và cung cấp (hoặc cắt bỏ) các tài nguyên hệ thống dựa trên các nhu cầu của ứng dụng. Bằng cách này, Hệ thống PureApplication chịu trách nhiệm quản lý ứng dụng của bạn, làm giảm chi phí quản lý và tối ưu hóa việc sử dụng tài nguyên hệ thống, qua đó đạt được mật độ ứng dụng lớn hơn nhiều khi so với các việc triển khai truyền thống. Mỗi mẫu ứng dụng ảo được thiết kế để thể hiện một tập hợp các cách thực hành tốt nhất để thiết lập, cấu hình, giám sát và quản lý cơ sở hạ tầng và nền tảng phần mềm để hỗ trợ tải làm việc. Kết quả là, các ứng dụng ảo sẽ tối ưu hóa cao độ việc sử dụng tài nguyên của Hệ thống PureApplication. Để thực hiện điều này, mẫu ứng dụng ảo đó cần đưa ra các giả định nhất định về các ứng dụng mà nó có thể chạy được. Mỗi mẫu ứng dụng ảo có những tiêu chuẩn tương thích đặc thù mà dựa vào đó bạn có thể đánh giá một ứng dụng để xác định xem mẫu này sẽ có hỗ trợ ứng dụng đó không. Ví dụ, các tiêu chuẩn chẳng hạn như các đặc tả mà ứng dụng sử dụng hoặc cách xử lý một trạng thái của ứng dụng như thế nào, có thể giúp xác định ứng dụng đã sẵn sàng để được chạy như một ứng dụng ảo chưa. Như bạn sẽ thấy, IBM cung cấp các tiêu chí đánh giá để giúp bạn xác định xem một ứng dụng cụ thể nào có tương thích với một mẫu ứng dụng ảo không. Xem Phần 2 để biết thêm thông tin về những tùy chọn triển khai nào là thích hợp nhất cho ứng dụng cụ thể của bạn. Mặc dù cũng có thể định nghĩa các mẫu ứng dụng ảo riêng của bạn, nhưng đây là một chủ đề nâng cao nằm ngoài phạm vi của loạt bài này. Về đầu trang Các mẫu hệ thống ảo Ngược lại, với các mẫu hệ thống ảo, bạn có quyền kiểm soát nhiều hơn. Bạn định nghĩa các ảnh máy ảo, các thành phần phần mềm được cài đặt trên chúng, các gói kịch bản lệnh chạy để cấu hình chúng và bất kỳ các tác nhân giám sát nào mà bạn muốn gồm thêm vào. Các hệ thống ảo mang đến tính lặp lại được, tính nhất quán và thời gian triển khai nhanh cho cả cấu hình phần mềm trung gian đơn giản lẫn phức tạp trong khi vẫn giữ được quyền kiểm soát và tính linh hoạt của các môi trường phần mềm trung gian truyền thống. Bạn có thể định nghĩa các mẫu này bằng cách sử dụng Trình soạn thảo mẫu của Hệ thống PureApplication (PureApplication System Pattern Editor), tương tự như cách bạn thường thiết kế một cấu trúc liên kết truyền thống khi sử dụng cách tiếp cận hướng mô hình. Việc tạo các mẫu hệ thống ảo bằng cách sử dụng các ảnh của Ấn bản Siêu giám sát của IBM (IBM Hypervisor Edition) là một quá trình dễ dàng khi sử dụng Trình soạn thảo mẫu (Pattern Editor). Thậm chí bạn có thể tạo ra các ảnh ảo riêng của mình từ đầu bằng cách bắt giữ hay nhập khẩu các ảnh máy ảo và thêm các gói phần mềm. Hệ thống PureApplication bao gồm một số mẫu hệ thống ảo định nghĩa sẵn cho các cấu trúc liên kết chung nhất. Các mẫu này là các cách thực hành tốt nhất và là "các cấu trúc liên kết vàng" cho các ứng dụng đang chạy trên phần mềm trung gian của IBM. Hãy nghĩ về các mẫu này như là điểm khởi đầu cho một bộ các cấu trúc liên kết tiêu chuẩn cho các ứng dụng của tổ chức của bạn. Mục đích là để bạn tùy chỉnh các mẫu này bằng cách thêm phần mềm bổ sung, các gói kịch bản lệnh và các tùy chọn cấu hình để điều chỉnh các mẫu này cho các ứng dụng và môi trường của bạn. Trong khi điều này mang lại cho bạn tính linh hoạt về các tải làm việc mà bạn có thể chạy trên Hệ thống PureApplication, nó không tránh khỏi một số chi phí. Đặc biệt, quá trình quản lý danh mục riêng của bạn về các ảnh máy ảo tuân thủ ràng buộc có thể vất vả và tốn kém về sau. Chúng tôi khuyên bạn tận dụng lợi thế của Hypervisor Edition Images (Các ảnh của Ấn bản Siêu giám sát) của IBM và các gói kịch bản lệnh để giảm thiểu kích thước của danh mục ảnh máy ảo trong khi vẫn đảm bảo cung cấp được một tập hợp nội dung tiến triển đã định nghĩa trong mẫu hệ thống ảo. Khi tạo các mẫu hệ thống ảo, điều có ích là suy nghĩ về cách một mẫu có thể hỗ trợ nhiều ứng dụng; vì thế, việc này đòi hỏi một cách tiếp cận theo tầng. Nếu bạn đặt quá nhiều nội dung trong các ảnh máy ảo, thì rất khó sử dụng lại các mẫu đó. Thông thường là bao gồm hệ điều hành và phần mềm trung gian trong các ảnh và sau đó sử dụng các gói kịch bản lệnh để sắp đặt ứng dụng và cấu hình phần mềm trung gian. Điều này tạo khả năng sử dụng lại nhiều hơn. Để đơn giản hóa quá trình này với các ứng dụng WebSphere®, Hệ thống PureApplication đưa vào một công cụ AMC (Advanced Middleware Configuration - Cấu hình phần mềm trung gian cao cấp). AMC làm cho bạn dễ dàng hơn trong việc tạo ra các mẫu hệ thống ảo có thể lặp lại và có thể triển khai được. Công cụ này bao gồm các ứng dụng và việc cấu hình bằng cách tự xem xét một ô ứng dụng hiện có, trích ra tất cả các chi tiết cấu hình và đóng gói chúng trong một gói kịch bản lệnh để tạo lại cấu hình đó khi mẫu này được triển khai. Việc này rất có ích cho các ứng dụng WebSphere Application Server (Máy chủ ứng dụng WebSphere) thường không tuân theo các ràng buộc của bất kỳ các mẫu ứng dụng ảo nào của Hệ thống PureApplication và không có một bộ các kịch bản lệnh cấu hình và triển khai đầy đủ, tái sử dụng được và đáng tin cậy. Xem Phần 3 để biết thêm thông tin về việc sử dụng công cụ AMC và IBM Workload Deployer để di trú các ứng dụng và triển khai các cá thể mới của ứng dụng vào trong đám mây. Về đầu trang Dữ liệu của ứng dụng Hệ thống PureApplication hỗ trợ một số cách để lưu trữ dữ liệu của bạn trên máy chủ. Giống như các mô hình triển khai ứng dụng, bạn có một sự lựa chọn về tối ưu hóa và đơn giản hóa nhiều hơn với cơ sở dữ liệu là một dịch vụ hoặc quyền kiểm soát nhiều hơn bằng cách sử dụng một thành phần DB2® trong một mẫu hệ thống ảo. Tất nhiên, bạn có thể luôn chọn để lưu trữ dữ liệu của bạn trên máy chủ bên ngoài, trên các hệ thống hiện có. Về đầu trang Đưa ứng dụng lên Hệ thống PureApplication Giá trị của Hệ thống PureApplication thường là một hàm của số lượng ứng dụng mà bạn đang chạy. Bạn đặt càng nhiều ứng dụng trên Hệ thống PureApplication, thì giá trị của việc đơn giản hóa việc quản lý chúng càng cao và tiềm năng để tăng mật độ ứng dụng càng lớn, đặc biệt nếu bạn chọn các ứng dụng có thể được tối ưu hóa cho đám mây. IBM hiểu được tầm quan trọng của việc phân tích và quản lý quá trình này trên danh mục ứng dụng của bạn và để tối đa hóa lợi nhuận Hệ thống PureApplication của bạn theo thời gian. Vì vậy, trước khi đưa bất kỳ ứng dụng nào lên, bạn cần đánh giá danh mục các ứng dụng của mình để xác định xem những ứng dụng nào là các ứng cử viên tốt nhất, đáp ứng các mục tiêu kinh doanh của bạn thông qua Hệ thống PureApplication. Sau khi xác định các ứng cử viên, bạn có thể đánh giá từng ứng dụng về tính tương thích đối với một mẫu ứng dụng ảo hoặc xác định xem có phải tốt nhất là đưa ứng dụng lên như một mẫu hệ thống ảo không. Sau đó, bạn có thể thực hiện các chức năng đưa lên đặc thù tùy theo kiểu tải làm việc, để đưa ứng dụng vào Hệ thống PureApplication. Về đầu trang Xem xét danh mục các ứng dụng Rational® Focal Point (Tiêu điểm Rational) là một công cụ quản lý danh mục ứng dụng dựa trên Web. IBM đã tùy chỉnh một khuôn mẫu vùng làm việc đặc biệt để trợ giúp đánh giá khái quát một danh mục lớn các ứng dụng về tính phù hợp để đưa lên Hệ thống PureApplication. Người ta đã thiết kế công cụ này cho một số lượng tiềm năng lớn các bên liên quan sử dụng cộng tác, mỗi bên chịu trách nhiệm về một phần của danh mục ứng dụng. Đối với mỗi ứng dụng, các bên liên quan trả lời một ít câu hỏi ở mức cao, bao gồm các chủ đề ví dụ như ứng dụng được dựa trên công nghệ nào, để quản lý nó khó khăn như thế nào, nó trọng yếu như thế nào với hoạt động kinh doanh và v.v.. Mục đích là để cho bất cứ ai có kiến thức vừa phải về ứng dụng đều có thể trả lời các câu hỏi khảo sát. Sau đó những câu trả lời này được sử dụng để tính toán một điểm số sẵn sàng cho Hệ thống PureApplication. Các điểm số này được sử dụng để xác định một tập hợp các ứng dụng ứng cử viên tốt để xem xét trong nỗ lực đưa lên ban đầu của bạn, cũng như để thiết lập một lộ trình đưa các ứng dụng lên theo thời gian. Tính tương thích của ứng dụng Khi một ứng dụng đã được xác định là một ứng cử viên, bạn cần xác định xem ứng dụng có phù hợp với một trong các mẫu ứng dụng ảo có sẵn trên Hệ thống PureApplication không. Đối với mỗi mẫu, chúng tôi cung cấp một bài kiểm tra chi tiết tính tương thích của ứng dụng. Bài kiểm tra này gồm một bộ nhiều câu hỏi kỹ thuật rất sâu về các ứng dụng. Các câu hỏi này cũng bao gồm cách ứng dụng quản lý trạng thái phiên làm việc như thế nào, nó có các phụ thuộc nào với các EJB ở xa và những thứ tương tự. Một người nào đó có kiến thức kỹ thuật sâu sắc về kiến trúc và triển khai thực hiện ứng dụng sẽ trả lời các câu hỏi này. Các câu trả lời này sẽ xác định ứng dụng có tương thích với một trong các mẫu ứng dụng ảo không, hay nó có cần được đưa lên như là một mẫu hệ thống ảo không. Về đầu trang Đưa lên thành ứng dụng ảo Đưa một ứng dụng lên hệ thống như là một ứng dụng ảo là một quá trình đơn giản. Khi sử dụng trực tiếp giao diện người dùng của Hệ thống PureApplication, bạn chọn một kiểu mẫu cụ thể, chẳng hạn như "WebApplication Pattern Type" (Kiểu mẫu ứng dụng Web). Việc này tạo ra một mô hình trực giác để sau đó bạn có thể tùy chỉnh ứng dụng của mình, như trong Hình 1. Hình 1. Mẫu ứng dụng ảo Trong trường hợp này, bạn cung cấp một tệp WAR cho ứng dụng và một tham chiếu tài nguyên hoặc tên JNDI để dùng cho nguồn dữ liệu. Bạn có thể kéo và thả các thành phần, ví dụ như các kết nối đến các nhà cung cấp dịch vụ Web bên ngoài hoặc các cổng giao dịch CICS, lên trên vùng nền trống nếu cần. Nếu bạn đang sử dụng cơ sở dữ liệu là một dịch vụ, bạn có thể định nghĩa lược đồ và tiêu chuẩn tải làm việc cho cơ sở dữ liệu trực tiếp trong ứng dụng ảo. Một khi thiết kế ứng dụng của bạn đã hoàn thành, bạn có thể chạy một bộ các chính sách định tuyến, ghi nhật ký, cài đặt JVM và mở rộng để đạt được mức dịch vụ mong muốn, chứ không phải là làm việc với các thuộc tính cấu hình phần mềm trung gian. Ví dụ, chính sách mở rộng cho phép bạn cấu hình một loạt các cá thể sẽ được triển khai động để đáp lại thời gian đáp ứng của ứng dụng (xem Hình 2). Hình 2. Chính sách mở rộng của ứng dụng ảo Khi sử dụng giao diện người dùng của Hệ thống PureApplication, bạn có thể nhanh chóng đưa ứng dụng của bạn lên và xác định các chính sách thiết lập sẽ triển khai và quản lý một ứng dụng trong một môi trường sản xuất bằng cách sử dụng một mô hình trực quan và có thể lặp lại. Các thành phần mà bạn cấu hình như là một phần của một ứng dụng ảo cũng có thể được lưu trữ như một thành phần có thể sử dụng lại được trên bảng cấu hình để sử dụng với các ứng dụng khác. Ngoài ra, một khi mô hình ứng dụng đã được định nghĩa, bạn có thể triển khai ứng dụng trực tiếp từ IDE (Rational Application Development - Phát triển ứng dụng Rational). Bằng cách này, các nhà phát triển có thể dễ dàng triển khai các ứng dụng của họ với mục đích thử nghiệm trên Hệ thống PureApplication. Bạn cũng có thể chắc chắn rằng các nhà phát triển đang xây dựng các ứng dụng phù hợp với các ràng buộc của mẫu ứng dụng ảo. Về đầu trang Đưa lên thành hệ thống ảo Giống như các ứng dụng ảo, một hệ thống ảo cung cấp một giao diện người dùng hướng mô hình. Khi đưa lên một ứng dụng như là một hệ thống ảo, bước đầu tiên là để xác định mẫu hệ thống ảo bên dưới (hoặc xác định một mẫu hiện có phù hợp). Tiếp theo, ứng dụng và cấu hình WebSphere đi kèm cần được áp dụng trên đỉnh của cấu trúc liên kết phần mềm trung gian bằng cách sử dụng các gói kịch bản lệnh. Các gói kịch bản lệnh này cho phép bạn tùy chỉnh và cấu hình đầy đủ môi trường vượt xa các tùy chọn cấu hình WebSphere được trưng ra trực tiếp trong mô hình. Điều này được thực hiện bằng cách tạo thủ công các gói kịch bản lệnh để cấu hình phần mềm trung gian hoặc bằng cách sử dụng chức năng Cấu hình phần mềm trung gian cao cấp (Advanced Middleware Configuration), được đưa vào như là một phần của Hệ thống PureApplication. Trong Hình 3, Trình soạn thảo mẫu (Pattern Editor) cho thấy tất cả các máy ảo làm nên các mẫu hệ thống ảo (gồm cả IBM Hypervisor Edition Images) cũng như các gói kịch bản lệnh sẽ chạy trong thời gian cung cấp hậu cần. Hình 3. Mẫu hệ thống ảo Ở ví dụ trong Hình 3, mẫu này bao gồm một ô cơ sở dữ liệu và ô WebSphere với một Trình quản lý triển khai (Deployment Manager) và hai nút liên hiệp. Trong mỗi nút, bạn có thể thấy các gói kịch bản lệnh sẽ được chạy trong thời gian triển khai. Thiết kế hướng mô hình này cho phép các cấu trúc liên kết phần mềm trung gian tiêu chuẩn được định nghĩa theo một cách dễ hiểu và gắn liền với các quá trình hiện có và với vốn đầu tư. Nhờ sử dụng một gói kịch bản lệnh, bạn có thể đưa vào bất kỳ các kịch bản lệnh wsadmin hiện có nào hoặc thực hiện cuộc gọi tới các hệ thống tự động hóa hiện có sẽ cấu hình phần mềm trung gian như là một phần của việc triển khai hệ thống ảo. Đây là một lựa chọn tốt nếu bạn đã đầu tư vào tự động hóa cho các ứng dụng của bạn và muốn sử dụng lại các hệ thống tự động hóa đó – nếu chúng tin cậy, có thể lặp lại và có thể sử dụng lại. Tuy nhiên, rất khó để xây dựng quá trình tự động hóa từ đầu đến cuối chất lượng cao như vậy. IBM cung cấp một giải pháp cho phép bạn tạo ra các quy trình tự động hóa bằng cách nhanh chóng bắt giữ cấu hình của một ô ứng dụng hiện có và đưa các quá trình tự động hóa đó vào trong một mẫu hệ thống ảo, đó là cấu hình AMC của IBM. Công nghệ này được phân phối trong chính Hệ thống PureApplication như là một mẫu hệ thống ảo. Để nhanh chóng tự động hóa việc cài đặt và cấu hình ứng dụng của bạn, bạn chỉ cần triển khai dịch vụ này, đính kèm một gói kịch bản lệnh AMC đã được cung cấp với mẫu hệ thống ảo của bạn, triển khai mẫu của bạn, sau đó cài đặt và cấu hình tự động hóa của bạn theo bất cứ cách nào mà bạn muốn để sẵn sàng nắm giữ nó. Một khi ứng dụng của bạn đã sẵn sàng, bạn đăng nhập vào dịch vụ AMC và bắt giữ cấu hình phần mềm trung gian như là một dự án tự động hóa. Rồi dự án tự động hóa đó được tối ưu hóa và được gọi như là một phần của việc triển khai hệ thống ảo trong tương lai. Kết quả là, không cần phải viết bất kỳ các kịch bản lệnh wsadmin nào hoặc cài đặt tự động hóa, bạn có thể tự động hoá hoàn toàn việc triển khai ứng dụng trên một cấu trúc liên kết phần mềm trung gian có ý nghĩa.