Tóm tắt
Phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh rất riêng biệt, độc đáo, được biểu hiện sống động qua ngôn ngữ (nói,
viết), qua cử chỉ (hành động) giúp cho những người được lĩnh hội dễ hiểu, dễ nhớ và dễ thực hiện. Học
tập và làm theo phong cách diễn đạt của Người có giá trị và ý nghĩa thiết thực đối với đội ngũ giảng viên
giảng dạy lý luận chính trị trong các trường đại học, cao đẳng hiện nay. Bài viết tập trung bàn về phong
cách diễn đạt Hồ Chí Minh và đưa ra các giải pháp cơ bản giúp giảng viên lý luận chính trị học tập và rèn
luyện theo phong cách diễn đạt của Người để hoàn thành tốt công tác giáo dục đối với sinh viên.
7 trang |
Chia sẻ: thanhle95 | Lượt xem: 267 | Lượt tải: 2
Bạn đang xem nội dung tài liệu Học tập phong cách diễn đạt của Hồ Chí Minh trong giảng dạy lý luận chính trị ở Việt Nam, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
LIÊN NGÀNH TRIẾT HỌC - XÃ HỘI HỌC - CHÍNH TRỊ HỌC
113Tạp chí Nghiên cứu khoa học, Trường Đại học Sao Đỏ, ISSN 1859-4190, Số 2 (69) 2020
Học tập phong cách diễn đạt của Hồ Chí Minh trong giảng dạy
lý luận chính trị ở Việt Nam
Learning Ho Chi Minh's expresive style in teaching
of political theory in Vietnam
Phạm Xuân Đức
Email: phamxuanducsdu@gmail.com
Trường Đại học Sao Đỏ
Ngày nhận bài: 17/1/2020
Ngày nhận bài sửa sau phản biện: 27/6/2020
Ngày chấp nhận đĕng: 30/6/2020
Tóm tắt
Phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh rất riêng biệt, độc đáo, được biểu hiện sống động qua ngôn ngữ (nói,
viết), qua cử chỉ (hành động) giúp cho những người được lĩnh hội dễ hiểu, dễ nhớ và dễ thực hiện. Học
tập và làm theo phong cách diễn đạt của Người có giá trị và ý nghĩa thiết thực đối với đội ngũ giảng viên
giảng dạy lý luận chính trị trong các trường đại học, cao đẳng hiện nay. Bài viết tập trung bàn về phong
cách diễn đạt Hồ Chí Minh và đưa ra các giải pháp cơ bản giúp giảng viên lý luận chính trị học tập và rèn
luyện theo phong cách diễn đạt của Người để hoàn thành tốt công tác giáo dục đối với sinh viên.
Từ khóa: Phong cách; phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh; giảng viên lý luận chính trị.
Abstract
Ho Chi Minh's expressive style is very unique, vividly expressed through language (spoken, written) and
gestures (actions) to help comprehensible, easy-to-remember and easy-to-understand people show up.
Studying and following the style of his expression have value and practical significance to the teaching
staff of political theory at universities and colleges today. The paper focuses on Ho Chi Minh's style
of expression and provides basic solutions to help political theory teachers learn and practice in his
expression style in order to complete the educational work well. student.
Keywords: Style; Ho Chi Minh expression style; political theory lecturer.
1. ĐẶT VẤN ĐỀ
Phong cách Hồ Chí Minh là một bộ phận quan
trọng trong toàn bộ di sản vô giá mà Người để lại
cho dân tộc ta. Phong cách của Người không chỉ
là bài học, là chuẩn mực cho việc xây dựng phong
cách người cán bộ cách mạng mà còn bồi dưỡng
nhân cách cho các thế hệ người Việt Nam hôm nay
và mai sau. Phong cách Hồ Chí Minh được thể hiện
trong mọi lĩnh vực sống và hoạt động của Người,
tạo thành một chỉnh thể nhất quán, có giá trị khoa
học, đạo đức và thẩm mỹ, bao gồm một số nội dung
chính là: phong cách tư duy, phong cách làm việc,
phong cách lãnh đạo, phong cách diễn đạt, phong
cách ứng xử và phong cách sinh hoạt.
Diễn đạt là vấn đề thường xuyên gắn liền với hoạt
động hằng ngày của mỗi người chúng ta. Bởi lẽ:
Nói và viết là hai kỹ nĕng quan trọng của con người,
muốn làm chủ quá trình tư duy và nâng cao hiệu
quả giao tiếp, mỗi người đều phải trau dồi khả nĕng
nói và viết. Đối với cán bộ, giảng viên, kỹ nĕng nói
và viết càng cần thiết hơn... Vì vậy, việc nghiên cứu
học tập phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh là rất cần
thiết, từ đó vận dụng một cách nhuần nhuyễn vào
thực tiễn công tác và cuộc sống sẽ mang lại hiệu
quả cao. Đối với đội ngũ cán bộ giảng viên trực tiếp
giảng dạy trong các trường đại học, là người trực
tiếp truyền đạt kiến thức, định hướng nhân cách
cho sinh viên thì việc học tập và làm theo phong
cách Hồ Chí Minh nói chung và phong cách diễn
đạt của Người nói riêng là vấn đề thiết thực và
mang tính cấp bách hiện nay.
2. NỘI DUNG
2.1. Phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh
Phong cách không phải là tính bẩm sinh, mà
được hình thành qua sự phấn đấu, tu dưỡng,
Người phản biện: 1. PGS.TS. Nguyễn Ngọc Hà
2. TS. Phạm Thị Hồng Hoa
NGHIÊN CỨU KHOA HỌC
114 Tạp chí Nghiên cứu khoa học, Trường Đại học Sao Đỏ, ISSN 1859-4190, Số 2 (69) 2020
rèn luyện, trau dồi và định hình trong quá trình
sống của con người.
Phong cách là cách thức, lề lối, phong thái đã trở
thành nền nếp ổn định, được thể hiện trong tất cả
các mặt của cuộc sống và tạo nên cái riêng, độc
đáo, mang đặc trưng của chủ thể.
Phong cách Hồ Chí Minh là một hệ thống chỉnh thể
bao gồm: phong cách tư duy, phong cách làm việc,
phong cách diễn đạt, phong cách ứng xử, phong
cách sinh hoạt, là những đặc trưng giá trị thể hiện
trong toàn bộ cuộc sống và hoạt động của Hồ Chí
Minh, mang đậm tính dân tộc, hiện đại, thiết thực.
Phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh là sự kết hợp hài
hòa cái dân gian với cái bác học, cái cổ điển truyền
thống với cái hiện đại, giữa phong cách phương
Đông với phong cách phương Tây. Đó là phong
cách nói và viết đúng đối tượng, hoàn cảnh, mục
đích, chân thực, ngắn gọn, giản dị, dễ hiểu, dễ nhớ;
nói đi đôi với làm tạo nên cái riêng, độc đáo mang
đặc trưng Hồ Chí Minh.
Diễn đạt làm cho nội dung tư tưởng, tình cảm
được tỏ rõ ra thông qua ngôn ngữ hoặc hình thức
nào đó. Hiểu theo cách này, phong cách diễn đạt
Hồ Chí Minh được thể hiện qua ngôn ngữ (nói và
viết), qua hành động “nói đi đôi với làm” và “nêu
gương sáng”.
Phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh thông qua
ngôn ngữ (nói và viết) có đặc trưng sau:
-Thứ nhất, nói, viết đúng đối tượng, hoàn cảnh,
mục đích và phương pháp.
Người luôn dạy cán bộ phải nắm rõ các nguyên
tắc trong diễn đạt: nói, viết cái gì? (nội dung); nói,
viết cho ai? (đối tượng); nói, viết để làm gì? (mục
đích); nói, viết như thế nào (phương pháp)? Trong
hoạt động chính trị, để diễn đạt tư tưởng qua nói và
viết, Người sử dụng rất nhiều hình thức như: bài
báo, tạp chí, vĕn chính luận, thư, lời kêu gọi, thơ,
ca dao, truyện. Với mỗi cương vị khác nhau và với
mỗi loại đối tượng từ công nhân, nông dân, quần
chúng lao động đến các trí thức, bạn bè quốc tế,
các chính trị gia, người đứng đầu các nhà nước,
Chủ tịch Hồ Chí Minh đều có cách nói, viết phù hợp
với từng hoàn cảnh, với trình độ nhận thức, sự hiểu
biết và cách suy nghĩ của từng đối tượng người
đọc, người nghe. Người hay phê bình những cán
bộ, đảng viên có “bệnh hay nói chữ, ham dùng chữ,
bệnh sính dùng chữ nước ngoài”, cứ hay nói và viết
“tràng giang đại hải”, “dây cà ra dây muống”, “thao
thao bất tuyệt” [7], dùng những ngôn từ không sát
hợp đối tượng, nội dung không phù hợp, nghĩa là
không chú ý tới người nghe và người đọc, không
quan tâm họ có hiểu hay không.
Nếu đối tượng là quần chúng nhân dân Việt Nam,
phương châm nói và viết của Chủ tịch Hồ Chí Minh
là: “Phải học cách nói, tiếng nói của quần chúng”,
“mỗi tư tưởng, mỗi câu nói, mỗi chữ viết, phải tỏ
rõ cái tư tưởng và lòng ước ao của quần chúng”.
Người nói và viết bằng lối vĕn giản dị, mộc mạc,
dễ nhớ, dễ hiểu. Với những câu từ đơn giản: “Dân
là ông chủ nắm chính quyền” [7], “Dân là chủ thì
Chính phủ phải là đày tớ” [10] Những câu từ đó
tạo nên sự gần gũi, thân thiện và có sức truyền bá
rộng trong lòng quần chúng nhân dân. Người phê
phán rất gay gắt những cán bộ đem “giá trị thặng
dư” ra nhồi sọ cho bà con nông dân; đem “tân dân
chủ nghĩa” ra giáo dục các em nhi đồng; mang “biện
chứng pháp” ra nói với anh em công nhân đang học
chữ quốc ngữ(!). Còn nếu đối tượng là bè lũ thực
dân, đế quốc, Hồ Chí Minh dùng giọng vĕn đanh
thép, những luận cứ hết sức chắc chắn cùng với
lối vĕn châm biếm, sâu cay. Điều này có thể thấy rõ
qua các tác phẩm: Bản án chế độ thực dân Pháp;
Hành hình kiểu Linsơ; Lời kêu gọi chống Mỹ cứu
nước của Chủ tịch Hồ Chí Minh ngày 17/7/1966
Khi nói chuyện với cán bộ tuyên giáo miền núi về
tuyên truyền chủ nghĩa Mác - Lênin, Người dạy:
“Nói thiết thực, nói đúng lúc, đúng chỗ, mới là
hiểu chủ nghĩa Mác - Lênin. Nếu nói không đúng
chỗ không phải là chủ nghĩa Mác - Lênin”. Ở đây,
nguyên tắc nhất quán trong phong cách nói và viết
của Hồ Chí Minh là xác định rõ nội dung, đối tượng,
từ đó tìm ra cách nói, cách viết cho phù hợp nhằm
đạt được mục đích đề ra.
-Thứ hai, nói và viết ngắn gọn, giản dị, dễ hiểu,
dễ nhớ.
Toàn bộ các bài nói, bài viết của Chủ tịch Hồ Chí
Minh đều rất trong sáng về ý tưởng và vĕn phong,
giản dị trong cách trình bày và dễ hiểu với người
nghe, người đọc. Tư tưởng Hồ Chí Minh đến với
mọi người bằng những ngôn từ quen thuộc - dù
đó là những vấn đề của cuộc sống hàng ngày hay
những vấn đề lớn của đất nước, của thời đại. Trong
tác phẩm Đường Kách mệnh, Hồ Chí Minh đã nêu
ra tuyên ngôn về nói và viết của mình: “Sách này
muốn nói cho vắn tắt, dễ hiểu, dễ nhớ. Chắc có
người sẽ chê rằng vĕn chương cụt quằn. Vâng!
Đây nói việc gì thì nói rất giản tiện, mau mắn, chắc
chắn như 2 lần 2 là 4, không tô vẽ trang hoàng gì
cả” [2]. Đó cũng là điều mà người ta thường thấy
trong các tác phẩm của Người.
Trong cách nói, cách viết của Chủ tịch Hồ Chí
Minh, ngôn từ thường được dùng cô đọng, hàm
súc, không có chữ thừa. Điều này xuất phát từ suy
nghĩ của Chủ tịch Hồ Chí Minh, ngôn ngữ nói và
viết chỉ nhằm mục đích “cách mệnh, cách mệnh,
LIÊN NGÀNH TRIẾT HỌC - XÃ HỘI HỌC - CHÍNH TRỊ HỌC
115Tạp chí Nghiên cứu khoa học, Trường Đại học Sao Đỏ, ISSN 1859-4190, Số 2 (69) 2020
cách mệnh”, bởi vậy, nói và viết phải làm sao để
có thể tuyên truyền sâu và rộng đến quần chúng
nhân dân. Muốn được như vậy, nói và viết phải
ngắn gọn, dễ hiểu để phù hợp với trình độ của quần
chúng. Nếu quần chúng không hiểu được thì tuyên
truyền không có ích gì. Nhưng nếu chỉ ngắn gọn,
dễ hiểu thôi chưa đủ mà còn phải dễ nhớ, dễ thuộc.
Người chỉ rõ: “Mình viết ra cốt là để giáo dục, cổ
động; nếu người xem mà không nhớ được, không
hiểu được, là viết không đúng, nhằm không đúng
mục đích. Mà muốn cho người xem hiểu được, nhớ
được, làm được, thì phải viết cho đúng trình độ của
người xem, viết rõ ràng, gọn gàng, chớ dùng chữ
nhiều” [5]. Người luôn chọn lọc từ ngữ trong quá
trình sử dụng để sao cho “lời ít nhưng ý nhiều”, đặc
biệt Người ưu tiên lựa chọn và sử dụng những từ
thuần Việt. Khi nói, khi viết Bác Hồ thường kết hợp
với kể chuyện, đan xen những câu thơ, câu ca dao
có vần điệu, gắn với hình ảnh, ví von, so sánh làm
cho bài nói hay bài viết trở nên sinh động, gần gũi
với quần chúng.
- Thứ ba, nói và viết chân thực.
Nói và viết chân thực là một trong những đặc trưng
lớn trong phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh. Các
bài viết, bài nói của Người đều phản ánh rất chân
thực các sự kiện mà Người nói đến. Tính chân thực
làm những bài viết, bài nói của Chủ tịch Hồ Chí
Minh có sức hút lớn. Từ những bài viết tố cáo tội
ác của chủ nghĩa thực dân, đế quốc đến những
bài viết cổ động tinh thần chiến đấu, sản xuất của
Người đều có tư liệu cụ thể, đều bắt nguồn từ thực
tế cuộc sống với những con số, những sự kiện đã
được xem xét, kiểm tra, chọn lọc. Chính những số
liệu đó làm nên tính chân thực trong các bài viết
của Chủ tịch Hồ Chí Minh, giúp truyền tải được tư
tưởng của Người và chiếm được sự tin tưởng từ
người đọc.
Người luôn dạy khi viết cần đảm bảo tính chân thực,
biết cái gì thì viết cái đó “có đúng nói đúng, có sai
nói sai” [7]. Người phê bình những cán bộ “chỉ viết
cái tốt mà giấu cái xấu”, không dám phê bình và tự
phê bình, không dám nhìn vào sự thật Chủ tịch
Hồ Chí Minh chỉ rõ khuyết điểm rất lớn của cán bộ ta
khi nói và viết là “Khuyết điểm về cách nói và cách
viết, tức là ba hoa”. Lối “ba hoa” thể hiện qua cách
viết, nói “Thường nói một chiều và đôi khi thổi phồng
các thành tích, mà ít hoặc không nói đúng mức đến
khó khĕn và khuyết điểm của ta”. Người luôn nhấn
mạnh: “Nêu cái hay, cái tốt, thì phải có chừng mực,
chớ phóng đại. Có thế nào nói thế ấy” [9].
Người chỉ rõ, muốn viết chân thực cần có tài liệu,
muốn có tài liệu cần: nghe, hỏi, thấy, xem, ghi.
Người viết cần phải “chính”, nghĩa là “Không biết
rõ, hiểu rõ, chớ nói, chớ viết. Khi không có gì cần
nói, không có gì cần viết, chớ nói, chớ viết càn” [8].
Trong lời ĕn, tiếng nói phải “chính”, phải theo lẽ
phải, phải đúng sự thật, Người dạy: “Chưa điều
tra, chưa nghiên cứu, chưa biết rõ, chớ nói, chớ
viết” [9].
Lối diễn đạt chân thực giúp cho những bài nói, bài
viết của Chủ tịch Hồ Chí Minh có sức thuyết phục
cao với người đọc, đi vào lòng quần chúng nhân
dân và bạn bè tiến bộ trên khắp thế giới. Điều đó
làm nên một nhà chính trị Hồ Chí Minh chính nghĩa,
đứng về lẽ phải.
Để có được bài nói và viết chân thực, ngắn gọn
đúng đối tượng, Hồ Chí Minh luôn có sự chuẩn bị
kỹ lưỡng, lắng nghe góp ý của mọi người.
Trong quá trình chuẩn bị bài nói, bài viết của mình,
Chủ tịch Hồ Chí Minh tôn trọng, lắng nghe ý kiến
của tập thể nhằm phát huy trí tuệ, sức mạnh của
tập thể. Người cho rằng, không ai có thể hiểu được
mọi thứ, làm được mọi việc. Lãnh đạo giỏi không
phải tự mình nghĩ ra, tự mình làm lấy mà điều quan
trọng là phải biết tạo điều kiện cho mọi người được
đóng góp sức lực và trí tuệ của mình vào công việc
chung, có như vậy mới phát huy hết sức mạnh và
trí tuệ của tập thể. Người thường xuyên trao đổi
bài viết, bài phát biểu của mình cho nhiều người,
lắng nghe ý kiến đóng góp để điều chỉnh bài viết,
bài phát biểu sao cho thật phù hợp với đối tượng
người đọc, người nghe. Khi viết bài nhân dịp kỷ
niệm ngày thành lập Đảng, Người nói rõ mục đích,
nội dung và nhấn mạnh yêu cầu ngắn, gọn, tập
trung vào chủ đề “Quét sạch chủ nghĩa cá nhân,
nâng cao đạo đức cách mạng”, Người sửa chữa và
cho đánh máy thành nhiều bản gửi đến từng đồng
chí Ủy viên Bộ Chính trị đề nghị tham gia góp ý, rồi
Người bổ sung vào bản thảo những ý kiến góp ý
và thay đổi chủ đề thành “Nâng cao đạo đức cách
mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân”. Không chỉ
cẩn thận trong bài viết mà ngay trong các bài phát
biểu, Người cũng chuẩn bị rất kỹ và thường trao đổi
với mọi người về những điều mình sẽ nói. Trong lần
về thĕm quê sau hơn 50 nĕm xa cách, sáng hôm
sau nói chuyện với nhân dân, tối hôm trước Người
đã thức khuya chuẩn bị bài phát biểu đến 10 giờ
tối. Người cầm tờ giấy có nội dung ý kiến phát biểu
gặp các đồng chí trong Tỉnh ủy Nghệ An trao đổi,
Người nói: mai Bác gặp đồng bào, Bác nói mấy
vấn đề này, các chú xem có được không?... Tất cả
điều đó cho thấy, Chủ tịch Hồ Chí Minh là người rất
cẩn thận trong cách nói và viết. Người thường nhắc
nhở và khuyên mọi người: Viết và nói cố nhiên phải
NGHIÊN CỨU KHOA HỌC
116 Tạp chí Nghiên cứu khoa học, Trường Đại học Sao Đỏ, ISSN 1859-4190, Số 2 (69) 2020
vắn tắt. Song trước hết phải có nội dung. Phải chữa
cho hết bệnh nói dài, viết rỗng. Viết rồi thì phải đọc
đi, đọc lại. Thấy cái gì thừa, câu nào, chữ nào thừa,
thì bỏ bớt đi. Đọc đi đọc lại 4, 5 lần đã đủ chưa?
Chưa đủ. Đọc đi đọc lại, sửa đi sửa lại. Mình đọc
mấy lần rồi cũng chưa đủ. Phải nhờ một số đồng
chí công, nông, binh đọc lại. Chỗ nào ngúc ngắc,
chữ nào khó hiểu, họ nói ra cho thì phải chữa lại...
Ngôn ngữ hành động, hay cử chỉ cũng là một nét
phong cách diễn đạt đặc biệt, rất riêng của Chủ tịch
Hồ Chí Minh.
Người quan niệm: Một tấm gương sáng còn có
giá trị hơn một trĕm bài diễn vĕn tuyên truyền; và
vì thế, từng cử chỉ, hành động của Người đều thể
hiện phong cách “nói đi đôi với làm”, không khoa
trương, mệnh lệnh, chỉ đạo suông mà rất ân cần,
gần gũi, “xắn tay áo làm” khi đề ra nhiệm vụ công
tác; những việc cấp bách thì phải làm ngay, làm
gấp và Người nêu gương thực hiện trước.
Theo Hồ Chí Minh, về bản chất, “nói đi đôi với làm”
không chỉ là nguyên tắc đạo đức, lẽ sống, phương
châm hoạt động mà còn là biểu hiện sinh động cụ
thể của việc quán triệt sâu sắc nguyên tắc thống
nhất giữa lý luận với thực tiễn, giữa suy nghĩ và
hành động, giữa tư tưởng đạo đức và hành vi đạo
đức của mỗi người. Trong suốt cuộc đời mình,
Người đã thực hiện một cách nghiêm túc và đầy đủ
“nói đi đôi với làm” và nêu gương sáng về đạo đức.
Ở Chủ tịch Hồ Chí Minh, lời nói đi đôi với việc làm
diễn đạt tư tưởng của người nói là để mà làm, làm
phải đúng như điều đã nghĩ, đã nói. Người thường
nói ít nhưng làm nhiều, có những vấn đề đạo đức
Người không nói mà chỉ làm. Chính điều đó làm
nên một phong cách rất riêng, rất Hồ Chí Minh mà
hiếm có nhà chính trị nào trên thế giới có được.
Người dạy: “cần phải óc nghĩ, mắt trông, tai nghe,
chân đi, miệng nói, tay làm. Chứ không phải chỉ
nói suông, chỉ ngồi viết mệnh lệnh phải thật thà
nhúng tay vào việc” [5]. Theo Hồ Chí Minh, muốn
tiến hành tốt các nội dung nêu gương, thì cán bộ,
đảng viên phải luôn thực hiện “nói đi đôi với làm”
và phải biết lấy người tốt, việc tốt để tuyên truyền
cho sự nêu gương. Bởi vì, chỉ có nhất quán giữa
nói và làm thì người cán bộ, đảng viên mới giành
được lòng tin của quần chúng. Nếu người cán bộ,
đảng viên nói nhiều làm ít, nói mà không làm, hoặc
“nói một đằng làm một nẻo”, thì nhất định sẽ mất uy
tín trước đơn vị, trước cộng đồng, và vai trò của sự
nêu gương sẽ không thể phát huy được
Người tâm niệm “một tấm gương sống còn có giá
trị hơn một trĕm bài diễn vĕn tuyên truyền” [4]. Lấy
bản thân mình để tuyên truyền, giáo dục, làm gương
cho quần chúng noi theo là điểm đặc sắc, thể hiện
sự thống nhất giữa tư tưởng và hành động, giữa lý
luận và thực tiễn, giữa tư tưởng đạo đức và hành
vi đạo đức của Hồ Chí Minh. Đó là phong cách diễn
đạt thông qua hành động rất hiệu quả của Người,
có sức giáo dục và ảnh hưởng sâu, rộng đến quần
chúng nhân dân.
Như vậy, Phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh không
chỉ ở ngôn ngữ nói và viết mà còn thể hiện thông
qua phi ngôn từ hay là “ngôn ngữ hành động”. Nói
và viết gắn với hành động, việc làm cụ thể vừa là
nét riêng độc đáo, vừa tạo nên giá trị vô giá trong
phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh.
2.2. Giảng viên lý luận chính trị học tập và rèn
luyện theo phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh
Giảng viên là viên chức chuyên môn đảm nhiệm
việc giảng dạy và đào tạo ở bậc đại học, cao đẳng
thuộc một chuyên ngành đào tạo của trường đại
học hoặc cao đẳng.
Giảng viên lý luận chính trị là những giảng viên
trực tiếp tham gia vào quá trình đào tạo, cung cấp
những tri thức khoa học cơ bản của chủ nghĩa
Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối cách
mạng của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhằm hình
thành cho người học thế giới quan khoa học, nhân
sinh quan cách mạng; trên cơ sở đó giúp cho người
học có tư duy khoa học, đạo đức cách mạng, nĕng
lực sáng tạo trong hoạt động thực tiễn.
Các môn lý luận chính trị là những môn học bắt
buộc trong các trường đại học ở nước ta với đặc
điểm thường rất trừu tượng, có tư duy khái quát
cao. Do đó, việc thu nhận kiến thức, sự yêu thích
các môn học này của sinh viên phụ thuộc rất nhiều
vào trình độ kiến thức, nĕng lực lý luận và thực tiễn,
phẩm chất, nhân cách đạo đức cũng như phương
pháp truyền đạt của người thầy - đội ngũ giảng viên
lý luận chính trị - đúng như câu nói của nhà giáo
dục lỗi lạc người Mỹ - William A.Warrd rằng: "Người
thầy trung bình chỉ biết nói; người thầy giỏi biết giải
thích; người thầy xuất chúng biết minh họa; người
thầy vĩ đại biết cách truyền cảm hứng” [11]. Chính
vì vậy, để giáo dục đạt kết quả cao các môn học
này đòi hỏi người giảng viên cần tích cực học tập
và làm theo phong cách diễn đạt Hồ Chí Minh.
Học tập phong cách diễn đạt của Hồ Chí Minh
trong giảng dạy lý luận chính trị cần tập trung
một số giải pháp cơ bản sau:
- Thứ nhất, trước khi nói và viết phải xác định và trả
lời được các câu hỏi như Chủ tịch Hồ Chí Minh đã
dạy: Nói và viết cho ai; nói và viết để làm gì; Nói và
viết cái gì; nói và viết như thế nào. Đây cũng chính
LIÊN NGÀNH TRIẾT HỌC - XÃ HỘI HỌC - CHÍNH TRỊ HỌC
117Tạp chí Nghiên cứu khoa học, Trường Đại học Sao Đỏ, ISSN 1859-4190, Số 2 (69) 2020
là cách xác định nói và viết đúng đối tượng, hoàn
cảnh, mục đích và phương pháp theo phong cách
diễn đạt của Người mà giảng viên giảng dạy lý luận
chính trị trong trường đại học phải rèn luyện.
Người giảng viên giảng dạy lý luận chính trị trong
trường đại học phải xác định được đối tượng nói
và viết chủ yếu của mình là sinh viên. Tuy nhiên,
trình độ nhận thức và ý thức ở sinh viên là không
đồng đều. Do đó, giảng viên phải biết phân loại
sinh viên và tùy đối tượng sinh viên mà có cách