Một số câu tiếng anh dùng hằng ngày

Có chuyện gì vậy? ----> What's up? Dạo này ra sao rồi? ----> How's it going? Dạo này đang làm gì? ----> What have you been doing? Không có gì mới cả ----> Nothing much Bạn đang lo lắng gì vậy? ----> What's on your mind? Tôi chỉ nghĩ linh tinh thôi ----> I was just thinking Tôi chỉ đãng trí đôi chút thôi ----> I was just daydreaming Không phải là chuyện của bạn ----> It's none of your business

doc10 trang | Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1919 | Lượt tải: 3download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Một số câu tiếng anh dùng hằng ngày, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Một số câu tiếng anh dùng hằng ngày Có chuyện gì vậy? ----> What's up? Dạo này ra sao rồi? ----> How's it going? Dạo này đang làm gì? ----> What have you been doing? Không có gì mới cả ----> Nothing much Bạn đang lo lắng gì vậy? ----> What's on your mind? Tôi chỉ nghĩ linh tinh thôi ----> I was just thinking Tôi chỉ đãng trí đôi chút thôi ----> I was just daydreaming Không phải là chuyện của bạn ----> It's none of your business Vậy hã? ----> Is that so? Làm thế nào vậy? ----> How come? Chắc chắn rồi! ----> Absolutely! Quá đúng! ----> Definitely! Dĩ nhiên! ----> Of course! Chắc chắn mà ----> You better believe it! Tôi đoán vậy ----> I guess so Làm sao mà biết được ----> There's no way to know. Tôi không thể nói chắc ---> I can't say for sure ( I don't know) Chuyện này khó tin quá! ----> This is too good to be true! Thôi đi (đừng đùa nữa) ----> No way! ( Stop joking!) Tôi hiểu rồi ----> I got it Quá đúng! ----> Right on! (Great!) Quá đúng! ----> definitely! Tôi thành công rồi! ----> I did it! Có rảnh không? ----> Got a minute? Đến khi nào? ----> 'Til when? Vào khoảng thời gian nào? ----> About when? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu ----> I won't take but a minute Hãy nói lớn lên ----> Speak up Có thấy Melissa không? ----> Seen Melissa? Thế là ta lại gặp nhau phải không? ----> So we've met again, eh? Đến đây ----> Come here Ghé chơi ----> Come over Đừng đi vội ----> Don't go yet Xin nhường đi trước. Tôi xin đi sau ----> Please go first. After yo Three great teachers  (25/07/2008) Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?" When Hasan, an Islamic philosopher was about to pass away, he was asked: “ Dear Hasan, who is your teacher?” Hasan đáp: "Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta. Hasan answered: “I have numerous teachers. However, if I have to count the names of these teachers, it will take months, years, and that is too late since I have very little time left. But I can tell you about three of my teachers as follows: Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: "Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm." The first one was a thief. There is a time when I was lost in the desert. When I found a village, it was very late at night, and all the people in this village had gone to bed. However, at last, I found a man who was piercing a hole on the wall of a house in the village. I asked him where could I stay and he answered me: “ It is very difficult to find a resting place in this very late night, but you can come to my house if you do not hesitate to stay with a thief.” Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: "Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!" Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: "Có trộm được gì không?" và ông ta đều đáp: "Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ". Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc. He was a wonderful man. I remained at that place for a month! Every night, he said that: “I have to go to work right now. Stay at home and pray for me, ok?”. Every time when he came back, I always asked him: “Did you steal any thing?” and he always replied: “Not today, but I will try my best tomorrow, it could be”. I have never found him in a desperate situation, he was always happy. Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: "Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!" There was period of time when I kept thinking and thinking for many years, however, I could not discover any truth . I felt into desperate situations, so desperate that I though I had to put an end to all of these rubbish and valueless thing. Right after that, I thought about the thief , the man that every night had said to me: “I can do it tomorrow, it could be!” Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động. The second teacher was a dog. When I went out to the river to drink water, a dog appeared. He was thirsty, too. But when looking down to the river, he saw his shadow but thought that it was another dog. Being filled with terror, he screamed and run away. However, being too thirsty, he came back. At last, despite of his fear deep inside his heart, he jumped into the river and the shadow disappeared. We understand that this was a message for us: “Human being must triumph over the fear in their soul by action.” Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: "Con tự thắp cây nến này phải không?" Đứa bé đáp: "Thưa phải." Đoạn ta hỏi: "Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?" The last teacher was a child. When I came to a city and saw a child bringing a lighted - candle to put into the church, I asked this child: “ You yourself lighted this candle, didn’t you?”. The child answered: “Yes, sir”. Then I asked: “At the beginning, the candle was not lighted, however, after a moment, it was burned. So, do you know where the light come from?” Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: "Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?" The child laughed loudly, blown out the candle and said: “You see that the light has disappeared, so tell me where did the light go?” Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình. My scornful selfness absolutely collapsed, and my set of present-and-the-past knowledge also collapsed, too. At that time, I discovered the crass ignorance of myself. And from that moment, I thrown all of my pride about my broad knowledge. Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật. It can be said that I had no one as my teacher, but it does not mean that I am not a student. I accept all things as my teacher. My learning spirit is always broaden than all of yours. I learn from every thing, from a branch of tree to a wild grass, to the cloud in that sky. I have no teacher because I have millions of teachers whenever possible. The necessity in life is always being a student. What does this mean? It means that having the ability to learn, always ready to learn to know the meanings of every thing. Collected and translated by Phuong Ha Người gửi tin: Hoàng Khánh Hưng NEVER HAVE REGRETS (10/07/2008) Section 1: NEVER HAVE REGRETS 1. There are at least two people in this world who would die for you. Có ít nhất 2 người trên đời này yêu quý bạn tới mức sẵn sàng hi sinh vì bạn. 2. At least 15 people in this world love you in some way. Có ít nhất 15 người yêu quý bạn theo cách này hay cách khác. 3. The only reason anyone would ever hate you is because they want to be just like you. Lý do duy nhất khiến ai đó ghét bạn bởi vì họ muốn giống bạn. 4. A smile from you can bring happiness to anyone, even if they don''t like you. Nụ cười của bạn có thể đem niềm vui cho bất kỳ ai ngay cả khi họ không thích bạn. 5. Every night, someone thinks about you before they go to sleep. Hàng đêm có vài người nghĩ đến bạn trước khi chìm vào giấc ngủ. 6. You mean the world to someone. Bạn là cả thế gian với một số người khác. 7. You are special and unique. Bạn là người đặc biệt và duy nhất. 8. Someone that you don''t even know exists loves you. Có một ai đó yêu bạn dù bạn không hề cảm nhận được sự có mặt của họ trên đời. 9. When you make the biggest mistake ever, something good comes from it. Khi bạn gây ra sai lầm tồi tệ nhất, vẫn có vài điều tốt đến từ đó. 10. When you think the world has turned its back on you, take a look. Khi bạn nghĩ rằng cả thế giới đang quay lưng lại với mình bạn hãy nhìn lại xem có phải chính bạn đang quay lưng lại với thế giới. 11. Always remember the compliments you received. Forget about the rude remarks. Hãy quên đi những điều thất thố do người khác gây ra, chỉ nên nhớ những kỉ niệm tốt đẹp về họ. ****************************************** Section 2: THE MOST IMPORTANT PART OF A BODY My mother used to ask me what is the most important part of the body. Through the years I would take a guess at what I thought was the correct answer. When I was younger, I thought sound was very important to us as humans, so I said, “My ears, Mommy.” She said, “No. Many people are deaf. But you keep thinking about it and I will ask you again soon.” Several years passed before she asked me again. Since making my first attempt, I had contemplated the correct answer. So this time I told her, “Mommy, sight is very important to everybody, so it must be our eyes.” She looked at me and told me, “You are learning fast, but the answer is not correct because there are many people who are blind.” Stumped again, I continued my quest for knowledge and over the years, Mother asked me a couple more times and always her answer was, “No. But you are getting smarter every year, my child.” Then one year, my grandfather died. Everybody was hurt. Everybody was crying. Even my father cried. I remember that especially because it was only the second time I saw him cry. My Mom looked at me when it was our turn to say our final good-bye to my Grandfather. She asked me, “Do you know the most important body part yet, my dear?” I was shocked when she asked me this now. I always thought this was a game between her and me. She saw the confusion on my face and told me, “This question is very important. It shows that you have really lived in your life. For every body part you gave me in the past, I have told you were wrong and I have given you an example why. But today is the day you need to learn this important lesson.” She looked down at me as only a mother can. I saw her eyes well up with tears. She said, “My dear, the most important body part is your shoulder.” I asked, “Is it because it holds up my head?” She replied, “No, it is because it can hold the head of a friend or a loved one when they cry. Everybody needs a shoulder to cry on sometime in life, my dear. I only hope that you have enough love and friends that you will always have a shoulder to cry on when you need it.” Then and there I knew the most important body part is not a selfish one. It is sympathetic to the pain of others. People will forget what you said. People will forget what you did . But people will NEVER forget how you made them feel. PHẦN QUAN TRỌNG NHẤT TRÊN CƠ THỂ Mẹ tôi thường đố tôi: - Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể? Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: - Không phải thế. Có rất nhiều người bị điếc trên thế giới này, con ạ. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về câu đố, sau này mẹ sẽ hỏi lại con. Vài năm sau, tôi lại cho rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế mắt chính là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: - Con đã học được nhiều đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn còn rất nhiều người bị mù. Đã bao lần và lần nào cũng vậy, mẹ đều trả lời tôi: - Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ. Rồi năm ngoái, ông nội tôi mất. Mọi người đều khóc vì thương tiếc ông. Ba tôi cũngkhóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy ba khóc. Khi đến lượt tôi và mẹ đến cạnh ông để nói lời vĩnh biệt, mẹ nhìn tôi thì thầm: - Con đã tìm ra câu trả lời chưa? Tôi như bị sốc khi mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ đơn giản là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ nói: - Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai. Tôi hỏi: - Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ? Mẹ lắc đầu: - Không phải thế, đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào. Từ đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là phần “ích kỷ”, mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác. Ngưởi ta sẽ quên những gì con nói. Nhưng người ta sẽ KHÔNG BAO GIỜ quên những gì con cảm thông với họ. ****************************************** Section 3: THE VALUE OF TIME A man came home from work late again, tired and irritated, to find his 5 year old son waiting for him at the door, "Daddy, may I ask you a question?" "Yeah, sure. What is it?" replied the father. "Daddy, how much money do you make an hour?" "That''s none of your business! What makes you ask such a thing?" The father said angrily. "I just wanted to know. Please tell me, how much do you make an hour?" pleaded the little boy. "If you must know, it''s twenty dollars an hour." Looking up, he said, "Daddy, may I borrow $9 please?" The father was furious. "If the only reason you wanted to know how much money I make is just so you can borrow some to buy a silly toy or some other nonsense, then you march yourself straight to your room and go to bed. Think about why you''re being selfish. I work long, hard hours everyday and don''t have time for such childish games." The little boy quietly went to his room and shut the door. The father sat down and started to get madder about his little boy''s questioning. How dare he ask such questions only to get some cash? After an hour he calmed down. He started to think he might have been a little too hard on his son. Maybe there was something he really needed to buy with that $9. And he didn''t ask for money often. The father went to his son''s room and opened the door. "Are you asleep, son?" he asked. "No, daddy, I''m awake," replied the boy. "I''ve been thinking, maybe I was too hard on you earlier," said the father. "It''s been a long day and I took my aggravations out on you. Here''s the $9 you asked for." The little boy sat up straight, beaming. "Oh, thank you daddy!" he said. Then reaching under his pillow, he pulled out some more crumpled bills. He counted the money, then looked up at his father. "Why did you want more money if you already had some?" the father asked. "Because I didn''t have enough, but now I do," the little boy replied. " Daddy, I have $20 now. Can I buy an hour of your time?" GIÁ TRỊ CỦA THỜI GIAN Một người cha đi làm về rất muộn,mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai 5 tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào, và hỏi: - Bố ơi ! - Con hỏi gì? - ông bố đáp. - Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ? - Đó không phải việc của con. Mà tại sao con lại đi hỏi việc như thế hả? - ông bố hết kiên nhẫn. - Con muốn biết mà - Đứa con nài nỉ. - Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được 20 đô la một giờ đồng hồ. - Ôi ! đứa bé suy nghĩ rồi rụt rè hỏi - Bố cho con vay 10 đô la được không ? Ông bố rất bực mình: - Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi .Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu. Đứa bé đi vào phòng và đóng cửa . Ông bố ngồi xuống, càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ? Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại , ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ ra rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con: - Con ngủ chưa? - Chưa ạ, con còn thức - cậu bé nằm trên giường đáp. - Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là 10 đô la . Rồi thò tay xuống dưới gối , lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa , ông bố thấy con có tiền từ trước, lại cáu. Khi đứa con ngồi đếm chỗ tiền, ông bố càu nhàu: - Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi? - Vì con chưa có đủ ạ? - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con đủ rồi. Bố ơi, đây là 20 đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?                                                                  Collected and translated by Phuong Ha Người gửi tin: Vũ Thị Minh Thuận