Tóm tắt
Phan Bội Châu (1867 - 1940) là một trong những nhà tư tưởng, nhà cách mạng, nhà văn, nhà thơ, nhà giáo
dục tiêu biểu của Việt Nam cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX. Trong cuộc đời hoạt động của mình, ông đã
để lại nhiều tư tưởng có giá trị, là bài học bổ ích trong quá trình phát triển đất nước ta hiện nay. Một trong
những tư tưởng quan trọng trong hệ thống tư tưởng của Phan Bội Châu là tư tưởng về giáo dục.
Trong quan điểm về giáo dục của mình, Phan Bội Châu không những chỉ rõ mục đích, đối tượng, nội
dung giáo dục mà còn chỉ ra những phương pháp, nhằm mở mang trí thức, hoàn thiện nhân cách, nâng
cao tinh thần và ý chí của người Việt Nam; để từ đó đứng lên đánh đuổi thực dân Pháp, giành lại độc
lập, tự do cho dân tộc, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh. Đó là một trong những quan điểm thể
hiện tầm nhìn có giá trị nhân văn rất sâu sắc của Phan Bội Châu.
6 trang |
Chia sẻ: thanhle95 | Lượt xem: 334 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Quan điểm giáo dục hoàn thiện con người trong tư tưởng của Phan Bội Châu, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
TAÏP CHÍ KHOA HOÏC ÑAÏI HOÏC SAØI GOØN Soá 7 (32) - Thaùng 9/2015
81
Quan điểm giáo dục hoàn thiện con người
trong tư tưởng của Phan Bội Châu
Educational point of view for personality perfection in Phan Boi Chau’thought
ThS. Trịnh Thị Kim Chi
Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn – Đại học Quốc gia TP.HCM
M.A. Trinh Thi Kim Chi
University of Social Sciences and Humanities – National University Ho Chi Minh City
Tóm tắt
Phan Bội Châu (1867 - 1940) là một trong những nhà tư tưởng, nhà cách mạng, nhà văn, nhà thơ, nhà giáo
dục tiêu biểu của Việt Nam cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX. Trong cuộc đời hoạt động của mình, ông đã
để lại nhiều tư tưởng có giá trị, là bài học bổ ích trong quá trình phát triển đất nước ta hiện nay. Một trong
những tư tưởng quan trọng trong hệ thống tư tưởng của Phan Bội Châu là tư tưởng về giáo dục.
Trong quan điểm về giáo dục của mình, Phan Bội Châu không những chỉ rõ mục đích, đối tượng, nội
dung giáo dục mà còn chỉ ra những phương pháp, nhằm mở mang trí thức, hoàn thiện nhân cách, nâng
cao tinh thần và ý chí của người Việt Nam; để từ đó đứng lên đánh đuổi thực dân Pháp, giành lại độc
lập, tự do cho dân tộc, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh. Đó là một trong những quan điểm thể
hiện tầm nhìn có giá trị nhân văn rất sâu sắc của Phan Bội Châu.
Từ khóa: Phan Bội Châu, quan điểm về giáo dục, giá trị nhân văn
Abstract
Phan Boi Chau (1867-1940) is one of the thinkers, revolutionaries, writers, poets, educators of Viet Nam
at the end of the 19th century and the early 20th century. During his active life, he has left many valuable
ideas, useful lessons for the process of developing our country today. One of the important thoughts in
Phan Boi Chau’s ideological system is educational ideology.
In his education’s view, Phan Boi Chau not only specifies the purpose, objective and the content of
education but also points out the educational methods, in order to expand knowledge, improve
personality, elevates the sense and will of the Vietnamese; from which to stand up to expel the French
colonial government, struggle for the independence and freedom of the nation, building the country
more wealthy. This is one of the views expresses the kindness of Phan Boi Chau, with deeply
humanistic value.
Keywords: Phan Boi Chau, educational view, deeply humanistic value
1. Đặt vấn đề
Trên cơ sở đặc điểm, yêu cầu của lịch
sử xã hội Việt Nam cuối thế kỷ XIX đầu
thế kỷ XX, bằng sự kế thừa những giá trị
nhân văn trong truyền thống văn hoá Việt
Nam, cũng như tiếp thu có chọn lọc tinh
thần nhân văn trong văn hoá phương Đông
và phương Tây, những giá trị nhân văn
trong tư tưởng Phan Bội Châu đã hình
thành và phát triển.
QUAN ĐIỂM GIÁO DỤC HOÀN THIỆN CON NGƯỜI TRONG TƯ TƯỞNG CỦA PHAN BỘI CHÂU
82
“Nhân văn”, nguyên nghĩa là cái đẹp
của con người, hay rộng hơn là văn hoá
con người. Chủ nghĩa nhân văn là chủ
nghĩa lấy con người làm trung tâm, đề cao
giá trị và phẩm chất cao đẹp của con người.
Cùng với những quan điểm đề cao vai
trò, giá trị con người và lòng yêu thương,
quý trọng con người, yêu quý giống nòi,
đất nước; đặc biệt là lý tưởng giải phóng
con người, quan điểm về việc giáo dục
hoàn thiện con người của Phan Bội Châu
cũng là một trong những nội dung thể hiện
tinh thần và giá trị nhân văn sâu sắc. Nếu
bỏ qua những hạn chế do sự chế định của
điều kiện lịch sử, quan điểm giáo dục của
Phan Bội Châu vẫn có ý nghĩa nhất định
đối với sự nghiệp giáo dục đào tạo ở Việt
Nam hiện nay.
2. Nội dung cơ bản trong quan điểm
giáo dục của Phan Bội Châu
2.1. Quan điểm của Phan Bội Châu
về vai trò và mục đích của giáo dục
Là một nhà văn hoá lớn và một nhà
cách mạng nhiệt thành, với lòng yêu nước,
thương dân thiết tha và lòng tự tôn dân tộc
cao cả, Phan Bội Châu rất quan tâm đến
việc giáo dục cho người dân Việt Nam.
Hơn thế nữa, chính trong quá trình hoạt
động thực tiễn vận động duy tân, cách
mạng hết sức sôi nổi, Phan Bội Châu có
nhiều điều kiện để quan sát, học hỏi, đúc
kết kinh nghiệm về giáo dục của các nước;
và cũng chính từ thực tiễn đó đã giúp ông
nhận thức rất rõ vai trò và sự cần thiết của
giáo dục đối với công cuộc đấu tranh giải
phóng dân tộc và kiến thiết đất nước. Theo
Phan Bội Châu, giáo dục không chỉ là cái
khuôn đúc đào tạo, rèn luyện con người, để
từ đó mở mang tri thức, phát triển tâm hồn
và nhân cách con người Việt Nam, mà còn
là cơ sở nâng cao tinh thần yêu nước và ý
thức dân tộc, góp phần phát triển hoàn
thiện con người Việt Nam. Phan Bội Châu
khẳng định, giáo dục là làm cho “dân trí sẽ
mở mang, dân khí sẽ lớn mạnh, dân quyền
sẽ phát đạt”(1) - một trong những cơ sở và
phương thức để duy tân, cách mạng, đánh
đuổi giặc Pháp, giải phóng cho nhân dân và
dân tộc Việt Nam, xây dựng, kiến thiết đất
nước ta hùng cường, phồn vinh. Giáo dục,
theo Phan Bội Châu còn là cái gốc để xây
dựng nền chính trị - xã hội. Vì thế, trong
tác phẩm Tân Việt Nam, Phan Bội Châu đã
viết: “Việc giáo dục là cái khuôn đúc
người. Quan lại, binh lính cũng từ đó mà
ra. Giáo dục cũng là cái gốc để gây dựng
nền chính trị. Thuế khoá, hình pháp, mọi
sự đều do đó mà định”(2).
Nhưng theo Phan Bội Châu, giáo dục
trở thành nhiệm vụ hết sức cơ bản và cấp
bách đối với nước ta, không chỉ vì vai trò
to lớn của nó đối với việc hoàn thiện con
người và sự phát triển đất nước, mà còn vì
người dân nước ta vẫn còn chìm đắm trong
ngu muội, tối tăm, khiến cho dân trí kém,
dân khí yếu, cuộc sống nghèo hèn; người
dân chỉ biết cam chịu, phục tùng, cung đốn
cho bọn độc phu, dung nhân. Đó chính là
điều kiện cho thực dân Pháp cai trị, áp bức
nước ta, là nguyên nhân để bọn thống trị đè
đầu cưỡi cổ, bóc lột dân ta. Phan Bội Châu
viết: “Người nước ta ngày nay còn chìm
đắm trong giấc ngủ miên man, còn rúc sâu
vào trong cái ngu dại, cuồng si”(3). Ông
đau xót, lo lắng cho đời sống cực khổ, trình
độ thấp kém, tinh thần nhu nhược, ý thức
lạc hậu, tầm nhìn thiển cận của người dân
nước ta. Ngoài cuộc sống ăn uống, trai gái
tầm thường, người dân không hề biết đến
dân quyền, quốc mệnh và sự nghiệp; ngoài
đời sống chật hẹp, quẩn quanh với cửa nhà,
làng xóm của mình, người dân cũng không
hề biết đến một thế giới nào khác hơn.
Phan Bội Châu viết: “dân ta ngu ngốc dại
khờ, không biết giành dân quốc, giữ quốc
mệnh. Chỉ ngày đêm lo hết lòng hết sức
đem máu mỡ của mình cung đốn cho bọn
độc phu, dung nhân uống nuốt! Than ôi!
TRỊNH THỊ KIM CHI
83
Thật đáng thương thay!”(4); và “ngoài cửa
nhà làng xóm của mình, dân nước ta không
biết còn có cái thế giới nào nữa; ngoài ăn
uống gái trai, không biết còn có cái sự
nghiệp gì nữa. Thật là cực kỳ ngu dại”(5).
Không những thế, từ khi xâm lược và cai
trị nước ta, với chiêu bài “khai hoá”, thực
dân Pháp đã dùng chính sách ngu dân hiểm
độc, không chú ý đến phát triển giáo dục;
một mặt, chúng vẫn chủ trương duy trì một
nền giáo dục hủ lậu; và mặt khác, hơn thế,
sau đó chúng lại chú tâm xây dựng một nền
giáo dục nô lệ, khiến cho dân ta chỉ biết
ngoan ngoãn phục tùng, để chúng dễ bề cai
trị. Trong tác phẩm Thiên hồ! Đế hồ! Phan
Bội Châu đã vạch rõ dã tâm ấy của thực
dân Pháp, rằng: “Từ sau khi mất nước, cố
nhiên người Pháp chẳng những không đem
lại cho người Việt Nam một nền giáo dục
tốt đẹp, mà họ ngày càng cưỡng bức người
Việt Nam theo nền giáo dục nô lệ, trâu
ngựa. Khi mới chiếm Việt Nam, người
Pháp rất khuyến khích cái học từ chương,
khoa cử, như văn bát cổ, thơ phú, huấn hỗ,
từ chương”(6). Còn với nền giáo dục mới,
mà sau này thực dân Pháp đem ra thi hành
ở nước ta, Phan Bội Châu cho rằng đó chỉ
là nền giáo dục có tính nô dịch, “chỉ làm
cho người Việt Nam trở thành những con
trâu, con ngựa cực kỳ ngoan ngoãn, những
tên nô lệ mắt mù, tai điếc, chân tay tê liệt
mà thôi. Đáng thương biết chừng nào!”(7).
Vì thế, nhiệm vụ phát triển giáo dục để mở
mang tri thức, phát triển nhân cách, nâng
cao giá trị và ý thức của người dân Việt
Nam, theo Phan Bội Châu, càng trở thành
nhiệm vụ cấp thiết. Đó cũng chính là điều
Phan Bội Châu ngày đêm trăn trở, tâm
niệm. Trong bài Vấn đề giáo dục ở nước
ta, Phan Bội Châu đã khẳng định: “Vấn đề
thuộc về giáo dục là một việc cần thiết của
nước ta lúc bấy giờ”(8).
Phan Bội Châu đã giành rất nhiều tâm
huyết nghiên cứu, đề xuất những vấn đề về
giáo dục, qua các bài viết và các tác phẩm
của ông, như Tân Việt Nam, Hải ngoại
huyết thư, Vấn đề giáo dục - công dụng và
giá trị của văn chương, Nam quốc dân tu
tri, Nữ quốc dân tu tri, Thuốc chữa bệnh
nghèo, Thiên hồ, Đế hồ! Ông đã phân
tích, giải nghĩa làm rõ quan niệm về giáo
dục; ông cũng đã trình bày khá hệ thống về
phương châm, nội dung giáo dục; và ông
cũng đã chỉ rõ mục đích, ý nghĩa cao cả
nhất của giáo dục, trong đó theo ông, giáo
dục là để nâng cao trí tuệ, tâm hồn và ý
thức của con người Việt Nam; từ đó người
Việt Nam mới có đủ trình độ, bản lĩnh
đứng lên đánh đuổi thực dân Pháp, giành
lại quyền tự do, độc lập cho chính mình và
cho dân tộc. Giáo dục không chỉ có ý nghĩa
và tác dụng đối với việc nâng cao giá trị
làm người của mỗi người, mà rộng lớn
hơn, nó còn có ý nghĩa to lớn đối với vận
mệnh và sự phát triển của quốc gia, dân
tộc. Giáo dục sẽ góp phần làm cho mọi
người biết hy sinh lợi ích riêng tư cho lợi
ích chung, làm cho đất nước giàu mạnh.
Phan Bội Châu viết: “Có chú trọng giáo
dục thì mới bỏ được việc riêng tư mà theo
công lợi, mà làm cho nước nhà giàu mạnh
tiến tới”(9).
2.2. Quan điểm của Phan Bội Châu về
khái niệm giáo dục và đối tượng giáo dục
Trong quan điểm giáo dục hoàn thiện
con người, Phan Bội Châu đã phân tích và
lý giải khá sâu sắc ý nghĩa của khái niệm
giáo dục. Trong bài Vấn đề giáo dục - công
dụng và giá trị của văn chương, ông viết:
“hai chữ giáo dục nguyên ở Hán văn mà
bây giờ đã thành ra tiếng Quốc ngữ, giáo
nghĩa là dạy, dục nghĩa là nuôi”(10), “vô
luận Âu hay Á, Đông hay Tây, giống da
trắng hay da vàng, nhất thiết phải lo sự
sống, mà sở dĩ bảo tồn được sự sống, tất
cần phải có nuôi. Sự nuôi tất phải có hai
phương pháp, một là nuôi xác thịt, hai là
nuôi tinh thần, tinh thần có được khôn
QUAN ĐIỂM GIÁO DỤC HOÀN THIỆN CON NGƯỜI TRONG TƯ TƯỞNG CỦA PHAN BỘI CHÂU
84
thiêng, thì xác thịt mới là hữu dụng, mà lại
xác thịt có được mạnh giỏi, thì tinh thần
mới có chỗ dựa vào. Vì vậy mà giáo dục
không thể một này nào thiếu được”(11).
Phan Bội Châu cho rằng giáo dục là
công việc chung của chính phủ và toàn xã
hội. Đó là việc cần thiết cho mọi người, bởi
“chúng ta học cốt là để học làm người”(12),
không phân biệt lớn hay nhỏ, trai hay gái,
giàu hay nghèo, sang hay hèn. Phan Bội
Châu đã viết: “Mọi việc mà dân ta cần học
đều mời thầy, mở trường để cho người
nước ta bất kỳ giàu nghèo, sang hèn, trai
gái, hễ từ năm tuổi trở lên, thì vào học ở
trường ấu trĩ viện để chịu sự giáo dục của
bậc ấu trĩ; tám tuổi trở lên, thì vào trường
tiểu học để chịu sự giáo dục của bậc tiểu
học; mười bốn tuổi trở lên thì vào học ở
trường trung học để chịu sự giáo dục của
bâc trung học; đến mười tám tuổi, tài chất
đã khá, thì vào trường cao đẳng để chịu sự
giáo dục của trường cao đẳng chuyên
nghiệp”(13). Ngoài ra, ông còn chủ trương
“đặt Viện từ thiện cảm hoá để giáo hoá
người bị tội phải giam cầm; lập trường dạy
người mù, người câm, người điếc, người
tàn tật đáng thương; lập nhà nuôi trẻ mồ
côi, nhà nuôi người già yếu, nhà hộ sinh
cho bà đẻ. Trường học của trẻ nghèo khó,
mồ côi phải do các thầy giáo có tài học, có
lòng thương người dạy bảo, chăm sóc
khiến cho dân ta được hưởng thái bình
hạnh phúc”(14).
Đặc biệt, Phan Bội Châu rất quan tâm
đến việc giáo dục binh lính và phụ nữ. Bởi
vì, binh lính là những người phải đem cả
tính mạng của mình để giữ gìn đất nước,
bảo vệ, giúp đỡ mọi người dân trong xã
hội. Còn phụ nữ là những người có trách
nhiệm to lớn trong xã hội, với thiên chức
làm mẹ, làm vợ, nuôi dạy con cái, giúp đỡ
chồng con và là người có ảnh hưởng trực
tiếp đến trí tuệ, tình cảm và nhân cách của
con trẻ ngay từ nhỏ. Phan Bội Châu viết:
“Người lính có nhiệm vụ giúp người ruộng,
người đi buôn, mở đất dời dân, làm cho thế
nước thêm mạnh, quyền dân thêm lớn. Nếu
không có giáo dục chu đáo thì làm sao
người lính dám bỏ mình vì nước, vì thương
yêu đồng bào, gây dựng cơ nghiệp, nước
nhà ngày một thịnh”(15).
“Phụ nữ là người có trách nhiệm làm
mẹ tốt, làm vợ hiền, biết việc văn thơ, hay
nghề buôn bán, khéo đường dạy dỗ con
em, giúp đỡ quân lính. Mẹ tốt thì sinh được
con ngoan, vợ hiền thì được chồng
giỏi”(16). Hơn thế, Phan Bội Châu còn
khẳng định, nếu trong nước “không có phụ
nữ yêu nước, thì nước ấy sẽ làm đầy tớ cho
người mà thôi. Nước mà được duy tân thì
việc giáo dục nữ giới là quan trọng lắm.
Sách để dạy cho chị em phụ nữ phải chọn
những sách hay sách tốt. Trường học để dạy
cho chị em phụ nữ phải chọn những thầy
giáo tốt và giỏi hơn Làm thế nào để phụ
nữ trong nước, người nào cũng muốn làm
bà mẹ tốt, cũng muốn làm người vợ hiền,
cũng muốn làm người phụ nữ tài giỏi”(17).
2.3. Quan điểm của Phan Bội Châu
về nội dung, phương châm và cách thức
giáo dục
Xuất phát từ yêu cầu cấp thiết của lịch
sử xã hội Việt Nam cuối thế kỷ XIX đầu
thế kỷ XX, đó là vấn đề giải phóng con
người, giải phóng dân tộc, Phan Bội Châu
rất chú trọng đến nội dung giáo dục. Ông
cho rằng nội dung giáo dục phải toàn diện;
phải giáo dục cả trí dục, đức dục và thể
dục; giáo dục cả tri thức khoa học tự nhiên
đến khoa học xã hội; giáo dục các phẩm
chất đạo đức, từ nhân, nghĩa, lễ, trí, tín,
kính đễ, cần, kiệm, trung thực, thành tín,
liêm sỉ đến công, dung, ngôn, hạnh. Đặc
biệt, với quan điểm hết sức tiến bộ, Phan
Bội Châu chủ trương cần phải giáo dục
những tri thức mới về khoa học, về kinh tế,
quân sự, luật học, thông tin, về công
nghiệp, nông nghiệp, thương nghiệp, lâm
TRỊNH THỊ KIM CHI
85
nghiệp, y học và các vấn đề mới về tư
tưởng, chính trị - xã hội, như tư tưởng về
dân chủ, dân quyền, quốc quyền, độc lập,
tự cường, tự do, bình đẳng. Khái quát lại,
đó là giáo dục cho người Việt Nam hiểu
biết về đạo làm người, như: đạo làm con,
đạo làm cha, đạo làm mẹ; là giáo dục nghĩa
vụ làm người, như: nghĩa vụ đối với mình,
nghĩa vụ đối với gia đình, nghĩa vụ đối với
xã hội, nghĩa vụ đối với quốc gia, dân
tộc Trong đó, cần chú ý giáo dục lòng
yêu nước, ý thức dân tộc và giáo dục
những điều có ích cho dân cho nước. Phan
Bội Châu viết: “trên triều đình, dưới xã hội
đều hết lòng chăm nom về việc giáo dục,
đức dục, thể dục, không sót sự gì. Học
Trung Quốc, học Nhật Bản, học châu Âu,
học đủ các điều. Các ấu trĩ viện, dục anh
viện, các trường tiểu học, trung học, đại
học khắp thành thị thôn quê chỗ nào cũng
có Cách thức mở trường, sắp xếp việc
học, việc dạy và bổ nhiệm những người
học đã thành tài, đều bắt chước cái hay cái
tốt của các nước như Nhật Bản và châu Âu.
Học triết học, văn học, sử học, chính trị,
kinh tế, quân sự, luật pháp Học công
nghiệp, thương nghiệp, nông nghiệp, nữ
công, y thuật, lâm nghiệp Lại trước khi
vào trường tiểu học, thì mọi người đã biết
chữ Quốc ngữ, đã xem được báo chí, đọc
biết tin tức mới lạ; đọc được các bài luận
bàn. Dân trí được mở mang từ đó. Khi đã
vào trường tiểu học rồi, thì hết lòng học
hành mới gây lên tư cách dân nước được.
Hơn nữa, sách học tiểu học, trung học, đại
học thời có Bộ Giáo dục biên soạn có châm
chước với lời nghị bàn, xét duyệt chung
trong nghị viện. Tất cả mọi nội dung của
sách chỉ nhằm mở mang lòng dân yêu nước
và lòng tin yêu lẫn nhau, khai dân trí, giúp
dân quyền, khiến cho ai ai cũng tiến bộ
ngày ngàn dặm.”(18).
Với tâm nguyện suốt đời chăm lo giáo
dục cho người dân nước ta, Phan Bội Châu
cũng đã đưa ra một phương châm giáo dục
cho nền giáo dục nước nhà, rằng: “nên chia
ra làm ba thời kỳ. Kẻ còn bé từ sáu tuổi sắp
lên đến mười, sáu tuổi là thời kỳ thứ nhất,
chỉ nên cho học bằng cách giáo dục cũ,
luyện tập cho nó lấy luân lý đạo đức xưa,
mà công khoá ở trong thời giờ học, chuyên
chú trọng về Quốc ngữ và Hán văn, và cho
nó biết được nhiều phổ thông thường thức,
ví như nuôi đứa bé con thì cứ cho nó uống
sữa mẹ, đó là thời kỳ đầu hết đó vậy. Còn
lên nữa là thời kỳ thứ hai, quốc dân từ
mười sáu tuổi sắp lên cho đến hai mươi
bốn, hai mươi lăm tuổi thì dùng bằng cách
giáo dục mới, chuyên dạy cho nó bằng Tây
văn, mà cũng pha vào ít Hán văn, nhưng
chú trọng thứ nhất là khoa học trí thức, cốt
đào tạo cho thành một nhân tài hữu dụng,
sẽ để đón người lấy trào lưu hiện tại và
tương lai, đó là thời kỳ thứ hai vậy. Lại tiến
lên một thời kỳ nữa tức là thời kỳ thứ ba
Đó là giáo dục bằng một cách Âu Á hỗn
hợp, tân cựu điều hoà”(19).
3. Kết luận
Có thể nói, quan điểm về giáo dục và
sự quan tâm giáo dục hoàn thiện cho con
người Việt Nam trong tư tưởng của Phan
Bội Châu là một trong những quan điểm
thể hiện tâm huyết của ông, mang giá trị
nhân văn sâu sắc. Giáo dục, theo Phan Bội
Châu không chỉ là cái khuôn đúc nhằm đào
tạo, rèn luyện, mở mang trí tuệ, phát triển
tâm hồn, nhân cách và giá trị của người
Việt Nam, mà còn nâng cao tinh thần yêu
nước, ý thức dân tộc của người Việt Nam,
hoàn thiện con người Việt Nam; để từ đó
nhân dân ta có đủ tài năng và bản lĩnh đứng
lên đánh đuổi thực dân Pháp, giành lại độc
lập, tự do cho dân tộc, xây dựng đất nước
ngày càng giàu mạnh. Những quan điểm đó
của Phan Bội Châu vẫn là bài học bổ ích
đối với sự nghiệp giáo dục đào tạo ở Việt
Nam hiện nay.
QUAN ĐIỂM GIÁO DỤC HOÀN THIỆN CON NGƯỜI TRONG TƯ TƯỞNG CỦA PHAN BỘI CHÂU
86
Chú thích:
(1) Phan Bội Châu: Toàn tập, t. 2, Nxb Thuận
Hoá, Huế, 2001, tr. 179.
(2) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.184.
(3) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.121.
(4) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.179.
(5) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.122.
(6) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.5, sđd, tr.280.
(7) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.5, sđd, tr.281.
(8) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.7, sđd, tr.213.
(9) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.185.
(10) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.7, sđd 001, tr.213.
(11) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.7, sđd, tr.213.
(12) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.9, sđd, tr.259.
(13) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.184.
(14) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.189.
(15) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.185.
(16) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.185.
(17) Phan Bội Châu: Toàn tập, t. 2, sđd, tr.185 - 186.
(18) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.2, sđd, tr.184-185.
(19) Phan Bội Châu: Toàn tập, t.7, sđd, tr.215.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
1. Phan Bội Châu (2001), Toàn tập (10 tập),
Nxb Thuận Hóa, Huế.
2. Trần Văn Giàu (1996), Sự phát triển của
tư tưởng ở Việt Nam từ thế kỷ XIX đến
Cách mạng Tháng Tám (3 tập), Nxb Chính trị
quốc gia, Hà Nội,.
3. Chương Thâu (2012), Phan Bội Châu nhà
yêu nước, nhà văn hóa lớn, Nxb Văn hóa -
Thông tin, Hà Nội.
4. Chương Thâu (2005), Văn thơ Phan Bội Châu,
Nxb Nghệ An.
5. Shiraishi (2000), (Nguyễn Như Diệm dịch),
Phong trào dân tộc Việt Nam và quan hệ của
nó với Nhật Bản và châu Á: Tư tưởng của
Phan Bội Châu về cách mạng thế giới, tập 1,
Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội.
6. Nguyễn Q.Thắng (1991), Từ điển nhân vật
lịch sử Việt Nam, Nxb Khoa học xã hội,
Hà Nội.
Ngày nhận bài: 28/5/2015 Biên tập xong: 15/9/2015 Duyệt đăng: 20/9/2015