Thông tin biến đổi khí hậu

Hội nghị Liên hợp quốc về biến đổi khí hậu đã được tiến hành tại Pô-dơ-nan, Ba Lan từ ngày 01 đến 12 tháng 12 năm 2008. Nội dung chính gồm hai phần: Hội nghị lần thứ 14 các Bên tham gia Công ước khí hậu (COP 14) và Hội nghị lần thứ 4 các Bên tham gia Nghị định thư Kyoto (COP/CMP). Cùng với hai hoạt động chính nêu trên, còn diễn ra khóa họp của các Nhóm công tác và Ban Bổ trợ của Công ước và Nghị định thư:  Khóa họp lần thứ 4 Nhóm công tác đặc biệt về hành động hợp tác dài hạn trong khuôn khổ Công ước (AWG –LCA 4);  Khóa họp lần thứ 6 Nhóm công tác đặc biệt về các cam kết tiếp theo đối với các Bên thuộc Phụ lục I, Nghị định thư Kyoto (AWG-KP 6);  Khóa họp lần thứ 29 Ban Bổ trợ về thực hiện Công ước và Nghị định thư (SBI 29) và  Khóa họp lần thứ 29 Ban Bổ trợ về tư vấn khoa học, công nghệ (SBSTA 29).

pdf34 trang | Chia sẻ: lylyngoc | Lượt xem: 1837 | Lượt tải: 2download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Thông tin biến đổi khí hậu, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
BỘ TÀI NGUYÊN VÀ MÔI TRƯỜNG Ban Chỉ đạo thực hiện Công ước khung của Liên hợp quốc về biến đổi khí hậu và Nghị định thư Kyoto THÔNG TIN BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU Số 1/2009 Hà Nội, tháng 5 năm 2009 NỘI DUNG THÔNG TIN CHUNG VỀ CÔNG ƯỚC KHÍ HẬU VÀ NGHỊ ĐỊNH THƯ KYOTO Đánh giá kết quả COP 14 và COP/CMP Các nước giàu “keo kiệt” trong cuộc chiến chống biến đổi khí hậu Khóa họp AWG-LCA 5 của Công ước khí hậu và khóa họp AWG-KP 7 của Nghị định thư Kyoto tại Bonn, CHLB Đức HOẠT ĐỘNG THỰC HIỆN CÔNG ƯỚC KHÍ HẬU VÀ NGHỊ ĐỊNH THƯ KYOTO TRÊN THẾ GIỚI Số liệu thống kê các dự án CDM trên thế giới (tính đến 31/03/2009) Kế hoạch mới của EU nhằm hạn chế biến đổi khí hậu Trung Quốc mở rộng thị trường buôn bán quyền phát thải Trung Quốc chi 60 tỷ bảng Anh cho ngành năng lượng HOẠT ĐỘNG THỰC HIỆN CÔNG ƯỚC KHÍ HẬU VÀ NGHỊ ĐỊNH THƯ KYOTO Ở VIỆT NAM Chương trình mục tiêu quốc gia ứng phó với biến đổi khí hậu Hoạt động của Ban Chỉ đạo thực hiện UNFCCC và Nghị định thư Kyoto Phê duyệt dự án CDM (PDD) Hiệp định giữa Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam và Chính phủ Vương quốc Đan Mạch về Chương trình thích ứng và giảm nhẹ biến đổi khí hậu giai đoạn 2009-2013 Kỷ niệm Ngày Nước thế giới (22/3) và Ngày Khí tượng thế giới (23/3) Hội thảo "Kết quả các kịch bản biến đổi khí hậu và mực nước biển dâng cho Việt Nam" Thực hiện dự án trồng rừng Cao Phong theo CDM TIN KHOA HỌC, CÔNG NGHỆ Khí hậu trái đất vẫn tiếp tục biến đổi theo hướng xấu đi. Khoa học biến đổi khí hậu chuyển từ tìm bằng chứng sang ngăn ngừa thảm họa Băng tan trên Bắc cực đã vượt quá khả năng hồi phục Khí mê tan - quả bom nổ chậm Năm 2030 công nghệ thu hồi và lưu trữ các-bon sẽ tự chủ về tài chính CÁC TIN KHÁC Khí hậu thế giới năm 2008 Bản tin WMO về khí nhà kính trong năm 2007 Biến đổi khí hậu tiếp sức cho biển lửa Ô-xtrây-li-a ĐBSCL sẽ có nhiều bất ổn về khí hậu THÔNG TIN CHUNG VỀ CÔNG ƯỚC KHÍ HẬU VÀ NGHỊ ĐỊNH THƯ KYOTO Đánh giá kết quả COP 14 và COP/CMP Hội nghị Liên hợp quốc về biến đổi khí hậu đã được tiến hành tại Pô-dơ-nan, Ba Lan từ ngày 01 đến 12 tháng 12 năm 2008. Nội dung chính gồm hai phần: Hội nghị lần thứ 14 các Bên tham gia Công ước khí hậu (COP 14) và Hội nghị lần thứ 4 các Bên tham gia Nghị định thư Kyoto (COP/CMP). Cùng với hai hoạt động chính nêu trên, còn diễn ra khóa họp của các Nhóm công tác và Ban Bổ trợ của Công ước và Nghị định thư:  Khóa họp lần thứ 4 Nhóm công tác đặc biệt về hành động hợp tác dài hạn trong khuôn khổ Công ước (AWG –LCA 4);  Khóa họp lần thứ 6 Nhóm công tác đặc biệt về các cam kết tiếp theo đối với các Bên thuộc Phụ lục I, Nghị định thư Kyoto (AWG-KP 6);  Khóa họp lần thứ 29 Ban Bổ trợ về thực hiện Công ước và Nghị định thư (SBI 29) và  Khóa họp lần thứ 29 Ban Bổ trợ về tư vấn khoa học, công nghệ (SBSTA 29). Tham gia hội nghị và các khoá họp nêu trên có gần 9.300 đại biểu, trong đó khoảng gần 4.000 quan chức Chính phủ, 4.500 đại diện các cơ quan, tổ chức thuộc Liên hợp quốc, cơ quan liên Chính phủ, phi Chính phủ và hơn 800 nhà báo. Kết quả các hoạt động trên được thể hiện qua các Nghị quyết của COP, COP/CMP và các quyết định của các Ban bổ trợ, liên quan đến nhiều vấn đề quan trọng như Quỹ Thích ứng thuộc Nghị định thư; Chương trình làm việc năm 2009 của AWG-LCA và AWG-KP; Chuyển giao công nghệ; Cơ chế phát triển sạch (CDM); Tăng cường năng lực; Thông báo quốc gia; các vấn đề về tài chính, hành chính và phương pháp luận. Trọng tâm chính của Hội nghị Pô-dơ-nan là vấn đề hợp tác dài hạn và giai đoạn sau 2012, khi giai đoạn cam kết đầu tiên của Nghị định thư Kyoto hết hạn thực hiện. Tháng 12/2007, Hội nghị Bali (COP 13) đã thông qua Lộ trình và Kế hoạch hành động Bali với mục tiêu COP 15 vào tháng 12/2009 sẽ là thời hạn cuối cùng để các Bên thỏa thuận về một khung hành động sau 2012. Như vậy Hội nghị Pô-dơ-nan kết thúc nửa quãng đường phải đi, nhưng nhìn chung các Toàn cảnh COP 14 kết quả đạt được chưa có tính đột phá và các nhà đàm phán chỉ còn lại 7 tháng với những nhiệm vụ hết sức nặng nề và khó khăn trước khi đến COP 15 tại Cô- pen-ha-gen, Đan Mạch. Không khí chính trị cuối năm 2008 Bối cảnh chính trị trước thềm Hội nghị Pô-dơ-nan có khác so với trước Hội nghị Bali, tháng 12/2007. Tại Bali, không khí Hội nghị bị chi phối mạnh bởi Báo cáo đánh giá lần thứ tư (AR4) của Ban liên Chính phủ về biến đổi khí hậu (IPCC) và cảm nhận về tính cấp thiết của cuộc chiến chống lại biến đổi khí hậu. Ngược lại, tại Pô-dơ-nan các cuộc đàm phán diễn ra trong tâm trạng lo lắng về tình trạng nền tài chính toàn cầu đang xấu đi nhanh chóng. Nhiều đại biểu quan tâm đến khả năng chính sách khí hậu sẽ trở thành nạn nhân của cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu, ngay những người lạc quan nhất cũng cho rằng khủng hoảng tài chính sẽ gây những tác động nhất định đến quá trình đàm phán. Tại Hội nghị, Liên minh châu Âu và một số quốc gia khác cố gắng nhấn mạnh việc họ tiếp tục cam kết theo đuổi cuộc chiến chống lại biến đổi khí hậu với lập luận rằng việc chuyển đổi qua nền kinh tế các-bon thấp mặc dù tốn kém nhưng cũng mang lại nhiều cơ hội kinh tế quan trọng. Tuy nhiên, đồng thời với Hội nghị Pô-dơ-nan, đã diễn ra các cuộc đàm phán kéo dài về chính sách của EU về năng lượng và khí hậu nhằm thực hiện mục tiêu giảm 20% phát thải vào năm 2020, đặt ra vấn đề liệu các nhà lãnh đạo EU có chùn bước trong chính sách khí hậu. Trong những ngày cuối cùng của Hội nghị Pô-dơ-nan, các đại biểu đều cảm thấy nhẹ nhõm khi được tin một thỏa thuận đã đạt được tại Bơ-ruc-xen về chính sách của EU. Chính sách, bao trùm giai đoạn từ 2013 đến 2020, đặt ra các quy tắc cho giai đoạn 3 của Cơ chế buôn bán phát thải của EU (ETS), chỉ tiêu phát thải chi tiết cho từng quốc gia thành viên và các mục tiêu đạt 20% năng lượng tái tạo, 10% năng lượng sinh học trong hệ thống năng lượng và tăng 20% hiệu suất sử dụng năng lượng. Chiến thắng của ông Barack Obama trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ cũng tạo được không khí lạc quan tại Pô-dơ-nan. Ông Obama đã hứa sẽ dành ưu tiên cao cho vấn đề biến đổi khí hậu và nhấn mạnh đến nền kinh tế năng lượng xanh như một phương thuốc cho cuộc khủng hoảng kinh tế đang diễn ra. Tại Pô- dơ-nan, đoàn Mỹ vẫn là các đại diện của chính quyền Bush với thái độ tương đối thờ ơ trong các cuộc đàm phán. Một số đại biểu cho rằng lập trường không rõ ràng của Mỹ trong năm 2009 đã kiềm chế các nước khác đưa ra những chính sách tiến bộ tại Pô-dơ-nan và khó mong đợi các nước đang phát triển thực hiện những bước đi đáng kể trước khi các nước phát triển xác định rõ lập trường của họ về giảm phát thải và cung cấp tài chính. Nói chung hầu hết các đại biểu đều cảm nhận rằng tình thế chính trị bao quanh Hội nghị Pô-dơ-nan không phải là lý tưởng cho những đột phá quan trọng về chính sách. Hy vọng và kết quả Hội nghị Pô-dơ-nan đã có một chương trình nghị sự dầy đặc. Với 6 hoạt động chính (COP 14, COP/CMP, AWG-LCA 4, AWG-KP 6, SBI 29 và SBSTA 29) đã có tới hơn 90 đề mục và tiểu đề mục được đặt trên bàn các cuộc họp. Điều đó gây căng thẳng cho nhiều đoàn và bắt buộc phải chọn lựa những nội dung ưu tiên. Nói cách khác một số đề mục trong chương trình nghị sự đã không được quan tâm đầy đủ mà tập trung vào những vấn đề liên quan đến Lộ trình Bali: Nhóm công tác đặc biệt về hành động hợp tác dài hạn trong khuôn khổ Công ước (AWG-LCA 4); Nhóm công tác đặc biệt về các cam kết tiếp theo đối với các Bên thuộc Phụ lục I, Nghị định thư Kyoto (AWG-KP 6) và lần thứ 2 xem xét lại Nghị định thư Kyoto theo quy định trong Điều 9 của Nghị định thư (lần thứ nhất được tiến hành tại COP/CMP 2). Các đoàn cũng tập trung thảo luận vài đề mục khác trong chương trình nghị sự trong đó có việc đưa Quỹ Thích ứng vào hoạt động nghiệp vụ và tăng cường Cơ chế phát triển sạch (CDM). Về hoạt động của AWG-LCA Tại kỳ họp thứ 4 này, AWG-LCA đã dành nhiều thời gian xem xét “chia sẻ tầm nhìn đối với hoạt động hợp tác dài hạn”, là chủ đề của một hội thảo tiến hành ngay tại khóa họp, của nhóm tiếp xúc và của hội nghị bàn tròn cấp Bộ trưởng. Theo Kế hoạch hành động Bali, “chia sẻ tầm nhìn” có bao gồm mục tiêu giảm phát thải. Trong khi một số người lạc quan hy vọng vào một thỏa thuận tại Pô-dơ-nan về mục tiêu giảm phát thải dài hạn nhằm dẫn dắt các cuộc đàm phán trong năm 2009, nhưng đã không có những nỗ lực nghiêm túc để đạt được một kết quả như vậy. Vì vấn đề này có nhiều khả năng trở thành phần chủ yếu trong một thỏa thuận trọn gói đạt được, nhiều đại biểu kỳ cựu dự đoán rằng nó sẽ không thể được giải quyết cho đến Hội nghị Cô-pen-ha-gen. Tuy nhiên họ coi đó là dấu hiệu tích cực cho thấy tại Pô-dơ-nan đã xuất hiện một sự hiểu biết chung rằng “chia sẻ tầm nhìn” bao trùm tất cả các mảng chủ yếu tạo nên Kế hoạch hành động, đó là giảm nhẹ, thích ứng, công nghệ và tài chính. Nhiều đại biểu cũng cảm thấy đã đạt được tiến bộ về khái niệm giám sát, lập báo cáo và kiểm tra (MRV) và ý tưởng về đăng ký các hành động giảm nhẹ thích hợp cấp quốc gia ở các nước đang phát triển. Ngược lại, những kiến nghị về sự phân biệt giữa các nước đang phát triển do nhiều nước công nghiệp hóa thông qua, đã bị một số nhóm trong Khối G-77 và Trung Quốc kiên quyết phản đối. Một số đề xuất về thích ứng cũng được làm chi tiết hơn, bao gồm cả cơ chế bảo hiểm theo đề xuất của Nhóm liên minh các quốc gia đang phát triển đảo nhỏ (AOSIS). Những ý tưởng đó cùng nhiều ý tưởng khác đã được đưa vào “văn kiện cuộc họp”, một tập hợp các kiến nghị, đề xuất và là một trong những kết quả chủ yếu của AWG-LCA 4 và hy vọng sẽ được đưa vào văn bản đàm phán chính thức trong nửa đầu năm 2009. Về hoạt động của AWG-KP Đối với AWG-KP, trọng tâm là cuộc thảo luận có tính chiến lược về tất cả những đề mục chủ yếu trong chương trình nghị sự và về chương trình làm việc năm 2009, với mục tiêu đạt được thỏa thuận về những hành động trong tương lai nhằm hoàn chỉnh tại Cô-pen-ha-gen các cam kết sau 2012 của các nước Phụ lục I. Một số quan sát viên và các nước đang phát triển hy vọng có một quyết định rõ ràng về giới hạn tổng thể các giảm phát thải trung hạn đối với các nước công nghiệp hóa. Tuy nhiên, trong khi giới hạn giảm phát thải từ 25 đến 40%, đã nêu trong Báo cáo đánh giá lần thứ 4 của IPCC (AR4), xuất hiện trở lại trong các kết luận của AWG-KP, ngôn ngữ được dùng cũng tương tự như trong các kết luận trước đây và thiếu vắng một cam kết xác định. Theo một số nhà đàm phán, lý do chủ yếu là một số nước thuộc khối Bảo hộ không tự nguyện cam kết giảm phát thải trung hạn tại thời điểm này. Tuy nhiên nhiều đại biểu cũng cho rằng còn thiếu những nỗ lực nghiêm túc nhằm đạt được một thỏa thuận về vấn đề đó ngay tại Pô-dơ-nan, có thể vì các đại biểu nhận thức rằng không khí chính trị chưa đủ chín muồi cho những cuộc thảo luận như vậy. Nhìn chung hầu hết các đại biểu đều cảm thấy những kết quả có được của AWG-KP là khiêm tốn, mới chỉ giới hạn trong chương trình công tác năm 2009 và thỏa thuận rằng các cam kết tương lai của các nước Phụ lục I “về nguyên tắc” nên là những mục tiêu giảm và giảm nhẹ phát thải định lượng (QELROs). Những đại biểu đặt ít kỳ vọng vào hội nghị cho rằng có thể trông đợi kết quả ít hơn thế nhiều vì các nước còn chờ thời điểm thị trường sụt giảm tới đáy và nước Mỹ có chính quyền mới. Về Quỹ Thích ứng Ngoài chương trình làm việc Pô-dơ-nan về chuyển giao công nghệ, còn có một kết quả cụ thể của Hội nghị Pô-dơ-nan là đưa Quỹ Thích ứng vào hoạt động nghiệp vụ. COP/CMP4 đã thông qua một số quyết định về vấn đề này, trong đó có việc sắp xếp để Quỹ Môi trường toàn cầu (GEF) và Ngân hàng Thế giới (WB) quản lý Quỹ Thích ứng. Điều quan trọng là cả ba phương thức tiếp cận Quỹ đều có thể được sử dụng, đó là: thông qua các tổ chức thực hiện, các tổ chức quốc gia được chỉ định, và các Bên tiếp cận trực tiếp. Vì vậy hy vọng từ năm 2009 Quỹ bắt đầu cung cấp tài chính cho các chương trình và dự án thích ứng tại các nước đang phát triển. Thắng lợi liên quan đến Quỹ Thích ứng mới chỉ tạm thời do thiếu nguồn bổ sung an toàn cho Quỹ. Hiện chưa đạt được thỏa thuận về mở rộng tỷ lệ chia sẻ lợi nhuận (hoặc “thuế thích ứng”) đối với Cơ chế Cùng thực hiện và Cơ chế Buôn bán phát thải trong lần thứ hai xem xét lại Nghị định thư như quy định trong Điều 9. Như nhiều đại biểu dự đoán, những cuộc tham vấn về vấn đề này đều khó khăn và không thể đạt được thỏa thuận, dẫn đến việc COP/CMP 4 kết thúc xem xét lại lần hai Nghị định thư mà không đạt được bất kỳ kết quả quan trọng nào. Hầu hết các nước đang phát triển thể hiện sự thất vọng sâu sắc về thất bại trong việc tăng kinh phí cho Quỹ Thích ứng. Trong khi nhiều Bên và nhiều đại diện khối tư nhân đặt hy vọng vào việc tăng cường CDM khi xem xét lại Nghị định thư theo quy định trong Điều 9, nhưng điều đó đã không đạt được. Tuy nhiên AWG-KP đã nhất trí là tại khóa họp tháng 3 hoặc tháng 4/2009 sẽ xem xét những vấn đề liên quan đến các Cơ chế Nghị định thư cho giai đoạn sau 2012. Từ Pô-dơ-nan đến Cô-pen-ha-gen: Những nhiệm vụ chủ yếu trong năm tới Trong năm 2009, nhiệm vụ chủ yếu của hai nhóm AWG-KP và AWG- LCA là hình thành văn kiện đàm phán chính thức để có thể gửi cho các Bên ít nhất 06 tháng trước khi khai mạc COP 15 tại Cô-pen-ha-gen vào tháng 12/2009 theo đúng các thủ tục pháp lý. Hội nghị Pô-dơ-nan được dư luận rộng rãi coi là một bước đi thắng lợi trên phương diện thủ tục vì đã trao quyền cho Trưởng các Nhóm công tác chuẩn bị văn kiện cho cuộc gặp vào tháng 3 hoặc tháng 4 năm 2009 tại Bon. Nhiệm vụ trao cho Nhóm AWG-LCA trong năm 2009 sẽ không dễ dàng. Nhóm sẽ phải đi tới thỏa thuận về cả bốn mảng cấu thành Kế hoạch hành động (giảm nhẹ, thích ứng, công nghệ và tài chính) và chia sẻ tầm nhìn. Đây là Nhóm công tác duy nhất có đại diện của tất cả các Bên, kể cả Mỹ, các nước đang phát triển, cùng tham gia thảo luận vấn đề giảm nhẹ phát thải. Chính vì vậy, các cuộc đàm phán về mục tiêu dài hạn toàn cầu, có thể được so sánh với những nỗ lực giảm phát thải của các nước phát triển và hoạt động giám sát, báo cáo và kiểm tra (MRV) trong bối cảnh những hoạt động giảm nhẹ phát thải của nước đang phát triển thích hợp về mặt quốc gia trở thành vấn đề trung tâm. Điều quan trọng là MRV cũng áp dụng cho sự hỗ trợ của nước phát triển cho các nước đang phát triển thông qua công nghệ, tài chính và tăng cường năng lực và do vậy các phương thức thực hiện những việc đó sẽ phải được xác định. Về mặt cung cấp tài chính và chuyển giao công nghệ, Nhóm AWG-LCA sẽ đối mặt với thách thức phải đạt được thỏa thuận về cách thức tài trợ cho cả hoạt động giảm nhẹ và thích ứng, và tạo thuận lợi cho việc phát triển và chuyển giao công nghệ. Việc đánh giá các đề xuất nêu trong văn kiện tổng hợp cũng sẽ là một phần của nhiệm vụ này. Nhóm AWG-KP lại có mục tiêu rõ ràng cho năm 2009 đạt được thỏa thuận về những cam kết trong tương lai của các nước Phụ lục I cho giai đoạn sau 2012. Vì vậy một số nước đang phát triển có phần thất vọng khi thấy thiếu sự sắp xếp nhiệm vụ rõ ràng trong chương trình làm việc năm 2009 của Nhóm AWG-KP. Tuy nhiên nhiều nước phát triển cảm thấy hài lòng với văn bản xác nhận một lần nữa bản chất lặp đi lặp lại của chương trình và việc thỏa thuận “duy trì cách tiếp cận chặt chẽ” giữa Công ước và Nghị định thư liên quan đến những cam kết của các Bên thuộc Phụ lục I. Dựa theo vài tín hiệu ở Pô-dơ-nan, một số đại biểu dự đoán mối quan hệ giữa cách đi của Công ước và của Nghị định thư có thể sẽ trở nên tương ứng hơn trong năm 2009. Nhiều nước phát triển duy trì quan điểm là công việc của hai Nhóm công tác nên được điều phối sao cho trong cả hai Nhóm, ví dụ vấn đề giảm nhẹ phát thải, đều do các nước phát triển xử lý. Tại Pô-dơ-nan, Na Uy, EU và những nước khác cũng ám chỉ đến một “thỏa thuận trọn gói” hoặc “thỏa thuận toàn diện” tại Cô-pen-ha-gen và Niu-di-lân đề xuất hình thành một Ủy ban toàn thể và tiến đến cơ sở cho một văn kiện đàm phán đơn giản vào tháng 6 năm 2009. Tuy nhiên nhiều nước đang phát triển và Mỹ kiên quyết phản đối mọi ý đồ kết nối cách đi của Công ước và của Nghị định thư. Các nước đang phát triển lo ngại rằng điều đó có thể đánh lạc hướng sự chú ý đến các mục tiêu giảm phát thải mới đối với các nước công nghiệp hóa quy định trong Nghị định thư. Còn Mỹ lại tìm cách loại bỏ mọi đề xuất có thể dẫn đến việc đưa vấn đề đó ra thảo luận liên quan đến Nghị định thư. Vì vậy vấn đề còn phải quyết định trong năm 2009 là làm thế nào loại bỏ được sự trùng lặp công việc theo các cách đi khác nhau của Lộ trình Bali và cuối cùng thì các cuộc đàm phán sẽ đạt được kết quả pháp lý gì. Điều quan trọng là các nhà đàm phán tại Cô-pen-ha-gen sẽ phải giải quyết những vấn đề về thủ tục và pháp lý. Mọi con đường đều dẫn đến Cô-pen-ha-gen Trong khi nhiều người cho rằng Hội nghị Pô-dơ-nan đã đạt được một số tiến bộ và bước đi tích cực, cảm nhận chung là các nhà đàm phán đã không đạt được bước đột phá nào. Những người đặt hy vọng vào một hành động dứt khoát, đổ lỗi cho việc thiếu sự lãnh đạo về chính sách và sự quyết định mà theo họ sẽ báo hiệu một thắng lợi trước mắt trong năm tới. Nhiều người dự đoán thỏa thuận về những vấn đề cấp bách nhất, trong đó có mục tiêu giảm phát thải dài hạn và trung hạn và tài chính, sẽ không thể đạt được trước thềm hội nghị Cô-pen-ha- gen. Điều này làm cho một số người phải xem xét lại kỳ vọng của họ về việc điều gì sẽ tạo nên thành công tại Cô-pen-ha-gen và sẽ có bao nhiêu chi tiết của thỏa thuận khí hậu mới cần phải hoàn thành sau 2009. Điều có thể hiểu là một số đại biểu rời Pô-dơ-nan với những lo lắng khi cảm thấy rằng trong khi bằng chứng khoa học về sự biến đổi của khí hậu đang mạnh lên, “tinh thần Bali” lại yếu đi cùng với lập trường của các nước trong cuộc chiến với biến đổi khí hậu do khủng hoảng kinh tế trầm trọng. Tuy nhiên, một số khác vẫn không từ bỏ sự lạc quan của mình. Họ dựa vào những tuyên bố từ cả hai phái EU và Mỹ về những biện pháp khắc phục khủng hoảng kinh tế có thể đóng góp cho nỗ lực giảm nhẹ biến đổi khí hậu và chuyển dịch sang nền kinh tế các-bon thấp. Một số đại biểu kỳ cựu, những người trải qua nhiều thăng trầm của quá trình đàm phán quốc tế cũng cho rằng kết quả khiêm tốn của hội nghị Pô-dơ-nan có thể là một điểm tích cực trong một kế hoạch lớn hơn các công việc cần làm. Theo lời một quan sát viên “Cần lưu ý các đại biểu là thành công không phải là chắc chắn và việc thiếu ý chí chính trị mạnh mẽ hoàn toàn có thể dẫn đến thất bại trong nỗ lực tạo ra đột phá lịch sử cần có tại Cô-pen-ha-gen”. Nguồn: The Earth Negotiations Bulletin Các nước giàu “keo kiệt” trong cuộc chiến chống biến đổi khí hậu Hãng tin Bloomberg cho biết sau hai tuần thảo luận đầy căng thẳng, đại diện 189 nước đã đồng ý khởi động đàm phán chính thức về một thỏa thuận chống biến đổi khí hậu. Thỏa thuận này có thể sẽ được ký kết nghị tại Cô-pen- ha-gen, Đan Mạch (COP 15) vào cuối năm 2009. “Thành công lớn nhất” của Hội nghị Pô-dơ-nan, như tuyên bố của nước chủ nhà Ba Lan, là việc mở Quỹ Cơ chế phát triển sạch (CDM) hỗ trợ các nước nghèo xây đê chống lũ, phát triển các loại ngũ cốc chịu hạn hán và thiết lập các hệ thống cảnh báo bão. Tuy nhiên, Quỹ CDM hiện tại chỉ có vẻn vẹn 80 triệu USD. Quá ít ỏi Bộ trưởng môi trường Cô-lôm-bi-a Juan Lozano nói “Đây là dấu hiệu tồi tệ trên con đường đến Cô-pen-ha-gen”. Đại diện Ấn Độ Prodipto Ghosh thì than thở: "Đây có lẽ là một trong những thời điểm đáng buồn nhất mà tôi từng chứng kiến”. Giám đốc Quỹ Đời sống hoang dã thế giới Kim Carstensen còn nặng lời hơn: “Cuộc họp là sự phí phạm thời gian”. Nguồn tài chính của Quỹ CDM lấy từ khoản 2% thu nhập của các dự án cắt giảm khí nhà kính thông qua Cơ chế phát triển sạch (CDM). Reuters cho biết tại hội nghị, các nước đang phát triển đề xuất đặt mức thuế 2% đối với mọi gi