Ngày xửa ngày xưa, con cóc vẫn sần sùi xấu xí như ngày nay, nhưng cóc nổi tiếng giữa muôn loài là một con vật tuy bé nhỏ nhưng rất gan dạ. Gan cóc tía mà lại. Vào một năm không nhớ rõ năm nào, trời làm hạn hán khủng khiếp. Nắng lửa hết tháng này đến tháng khác thiêu cháy cây cối, hút cạn nước sông ngòi, đầm hồ. Muôn loài không còn một giọt nước để uống. Các con vật to lớn hùng mạnh xưa nay tác oai tác quái trong rừng đều nằm lè lưỡi mà thở để đợi chết, không ai nghĩ được kế gì để cứu mình, cứu muôn loài. Sức mạnh của chúng chỉ để bắt nạt nhau thôi chứ đâu có thể làm gì nổi ông trời. Duy có anh chàng Cóc tía bé nhỏ, xấu xí kia là có gan to. Anh tính chuyện lên thiên đình kiện Trời làm mưa cứu muôn loài... Khởi đầu chỉ có một mình nhưng anh đâu có nản. Đi qua một vũng đầm khô, Cóc tía gặp Cua càng. Cua hỏi Cóc đi đâu. Cóc bèn kể rõ sự tình, và rủ Cua cùng đi kiện Trời. Ban đầu Cua định bàn ngang. Thà chết ở đây còn hơn chứ Trời xa thế đi sao tới mà kiện với tụng. Nhưng những con vật ở quanh Cua nghe Cóc nói lại tranh nhau mà bàn ngang bàn lùi, làm cho Cua nổi giận. Nói ngang bàn ngang là chuyện ngang của Cua thế mà họ lại dám tranh mất cái quyền ấy, cái quyền được phép ngang như cua cơ mà. Thế là Cua làm ngược lại, Cua tình nguyện cùng đi với Cóc.
Đi được một đoạn nữa, Cóc lại gặp Cọp đang nằm phơi bụng thở thoi thóp. Gấu đang chảy mỡ ròng ròng và khát cháy họng. Cóc rủ Gấu và Cọp đi kiện trời. Cọp còn lưỡng lự thì Gấu đã gạt đi mà nói rằng:
- Anh Cóc nói có lý, chẳng có lẽ chúng mình cứ nằm ở đây đợi chết khát cả ư... Ta theo anh Cóc thôi. Đến ngang như anh Cua còn theo anh Cóc được thì tại sao chúng mình không theo.
Cả bọn nhập lại thành đoàn. Đi thêm một chặng nữa thì gặp đàn Ong đang khô mật và con Cáo bị lửa nướng cháy xém lông. Cả hai con vật này cũng hăng hái nhập vào đoàn loài vật đi kiện Trời do Cóc dẫn đầu.
41 trang |
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1855 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Truyện dân gian 2, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Truyện dân gian
Con cóc là cậu ông trời Ngày xửa ngày xưa, con cóc vẫn sần sùi xấu xí như ngày nay, nhưng cóc nổi tiếng giữa muôn loài là một con vật tuy bé nhỏ nhưng rất gan dạ. Gan cóc tía mà lại. Vào một năm không nhớ rõ năm nào, trời làm hạn hán khủng khiếp. Nắng lửa hết tháng này đến tháng khác thiêu cháy cây cối, hút cạn nước sông ngòi, đầm hồ. Muôn loài không còn một giọt nước để uống. Các con vật to lớn hùng mạnh xưa nay tác oai tác quái trong rừng đều nằm lè lưỡi mà thở để đợi chết, không ai nghĩ được kế gì để cứu mình, cứu muôn loài. Sức mạnh của chúng chỉ để bắt nạt nhau thôi chứ đâu có thể làm gì nổi ông trời. Duy có anh chàng Cóc tía bé nhỏ, xấu xí kia là có gan to. Anh tính chuyện lên thiên đình kiện Trời làm mưa cứu muôn loài... Khởi đầu chỉ có một mình nhưng anh đâu có nản. Đi qua một vũng đầm khô, Cóc tía gặp Cua càng. Cua hỏi Cóc đi đâu. Cóc bèn kể rõ sự tình, và rủ Cua cùng đi kiện Trời. Ban đầu Cua định bàn ngang. Thà chết ở đây còn hơn chứ Trời xa thế đi sao tới mà kiện với tụng. Nhưng những con vật ở quanh Cua nghe Cóc nói lại tranh nhau mà bàn ngang bàn lùi, làm cho Cua nổi giận. Nói ngang bàn ngang là chuyện ngang của Cua thế mà họ lại dám tranh mất cái quyền ấy, cái quyền được phép ngang như cua cơ mà. Thế là Cua làm ngược lại, Cua tình nguyện cùng đi với Cóc. Đi được một đoạn nữa, Cóc lại gặp Cọp đang nằm phơi bụng thở thoi thóp. Gấu đang chảy mỡ ròng ròng và khát cháy họng. Cóc rủ Gấu và Cọp đi kiện trời. Cọp còn lưỡng lự thì Gấu đã gạt đi mà nói rằng: - Anh Cóc nói có lý, chẳng có lẽ chúng mình cứ nằm ở đây đợi chết khát cả ư... Ta theo anh Cóc thôi. Đến ngang như anh Cua còn theo anh Cóc được thì tại sao chúng mình không theo. Cả bọn nhập lại thành đoàn. Đi thêm một chặng nữa thì gặp đàn Ong đang khô mật và con Cáo bị lửa nướng cháy xém lông. Cả hai con vật này cũng hăng hái nhập vào đoàn loài vật đi kiện Trời do Cóc dẫn đầu. Cóc dẫn các bạn đi mãi, đi mãi đến tận cửa thiên đình. Khi đi trên đường cả bọn đều hăng hái nhưng đến trước cửa Trời oai nghiêm, bọn Cọp, Gấu, Cáo, Ong, Cua đều sợ, duy chỉ có Cóc là gan liền dõng dạc ra lệnh: - Bây giờ các anh phải nghe lời tôi. Kia là chum nước của Trời, anh Cua vào nấp trong ấy. Anh Cáo nấp ở phía bên trái tôi, anh Gấu nằm ở phía bên phải tôi, còn anh Cọp chịu khó nằm đằng sau tôi. Các anh có nghe lệnh của tôi thì mới thắng được Trời. Tất cả đều nghe lệnh của Cóc. Sắp đặt xong đâu đấy Cóc mới nhảy lên mặt trống trờ đánh ba hồi trống ầm vang như sấm động. Ngọc Hoàng đang ngủ trưa một cách lười biếng bị tiếng trống lôi đình đánh thức dậy nên bực tức, bắt Thiên lôi ra xem có chuyện gì. Thiên lôi lười biếng vội phủi bụi và mạng nhện giăng đầy trên lưỡi búa tầm sét cắm cổ chạy ra. Thiên lôi ngạc nhiên vì ở ngoài cửa thiên đình chẳng thấy có một người nào cả chỉ thấy mỗi một con Cóc xù xì xấu xí đang ngồi chễm trệ trên mặt trống của nhà Trời. Thiên lôi hết nhìn con Cóc lại nhìn lưỡi búa tầm sét khổng lồ của mình và thở dài vì cái búa to quá mà Cóc bé quá. đánh chưa chắc đã trúng được. Thiên lôi bèn cắm cổ vào tâu Ngọc hoàng. Ngọc hoàng nghe xong bực lắm bèn sai con gà trời bay ra mổ chết chú Cóc hỗn xược kia. Gà trời vừa hung hăng bay ra thì Cóc đã nghiến răng ra hiệu, lập tức chàng Cáo nhảy ra cắn cổ gà tha đi mất. Cóc lại đánh trống lôi đình. Ngọc hoàng càng giận giữ sai Chó nhà trời xổ ra cắn Cáo. Chó vừa xồng xộc chạy ra thì Cóc lại nghiến răng ra hiệu. Lập tức anh Gấu lừng lững xổ ra đón đường tát cho chó một đòn trời giáng. Chó chết tươi. Cóc lại thúc trống lôi đình đánh thức Ngọc hoàng. Ngọc hoàng bèn sai Thiên lôi ra trị tội gấu. Thiên lôi là vị thần trời có lưỡi tầm sét mỗi lần vung lên thì thành sét đánh ngang trời, thành sấm động bốn cõi. Sức mạnh của Thiên lôi không có ai bì được. Ngọc hoàng yên trí lần này cử đến ông Thiên lôi ra quân thì cái đám Cóc, Cáo ắt hẳn là tan xác. Vì thế khi ông Thiên lôi vác lưỡi tầm sét đi là Ngọc hoàng lại co chân nằm trên ngai vàng mà ngủ tiếp. Thiên lôi vừa hùng hổ vác búa tầm sét ra đến cửa thiên đình thì Cóc đã nghiến răng ra lệnh, lập tức chàng Ong nấp trên cánh cửa bay vù ra và cứ nhè vào mũi Thiên lôi mà đốt. Nọc ong đốt đau lắm, mũi Thiên lôi rát như phải bỏng. Nhớ là ở cửa trời có một chum nước. Thiên lôi vội vàng vứt cả búa tầm sét nhảy ùm vào chum nước chạy trốn. Nào ngờ vừa nhảy ùm vào trong chum nước thì anh Cua càng nấp trong đó từ bao giờ đã chờ sẵn để giương đôi càng như đôi gọng kìm cắp chặt lấy cổ. Thiên lôi đau quá gào thét vùng vẫy vỡ cả chum nước nhà Trời. Thiên lôi tìm đường chạy trốn thì Cóc tía lại nghiến răng ra lệnh. Lập tức Cọp nấp sau Cóc tía nhảy bổ ra gầm lên một tiếng vang động xé tan xác Thiên lôi thành hai mảnh. Ngọc hoàng thấy thế sợ quá bèn xin giảng hoà với Cóc, và xin Cóc cho nhận lại xác của Thiên lôi để cứa chữa. Cóc bằng lòng ngay. Theo lệnh nghiến răng của Cóc, Cọp và Gấu vác xác Thiên lôi về xếp lại ở giữa sân điện thiên đình. Ngọc hoàng phải ra tay làm phép tưới nước cam lồ vào cái xác đầy thương tích đó. Nhờ phép của Ngọc hoàng, Thiên lôi mới được sống lại. Ngọc hoàng nghĩ mình đường đường là một ông Trời mà lại chịu thua Cóc thì thật là điều sỉ nhục, nên tính lật lọng, sai Thiên lôi vác búa tầm sét chống lại Cóc và các bạn của Cóc. Biết thế nào Ngọc hoàng cũng tính chuyện lật lọng nên Cóc lại nghiến răng. Lập tức các bạn của Cóc dàn trận. Ong giương nọc, Cáo giương nanh, Cọp giương vuốt, Cua giương càng, Gấu giương cánh tay đầy sức mạnh... Thiên lôi vừa mới thoát chết hoảng quá lui lại không dám tiến lên, mà thụt vào nấp sau chiếc ngai vàng của Ngọc hoàng. Các tướng nhà Trời oai phong lẫm liệt thấy đến ông Thiên lôi còn sợ sệt như thế thì hoảng quá tìm kế thối lui. Thấy tướng nhà trời của mình như vậy, Ngọc hoàng biết không thể thắng nổi Cóc và các bạn của Cóc. Đến lúc bấy giờ Ngọc hoàng mới thực bụng giảng hoà, và hỏi Cóc lên tận thiên đình có việc gì. Cóc oai phong nhảy hẳn lên tay ngai vàng và dõng dạc thưa: - Đã bốn năm nay ở dưới trần gian hạn hán kéo dài, không một giọt mưa. Muôn cây khô héo, vạn vật chết khát... Tưởng Ngọc hoàng bận gì hoặc là Ngọc hoàng giận gì trần gian mà ra phúc hoạ, ai ngờ lên đây mới biết Ngọc hoàng và các tướng nhà trời ngủ quên không nhớ đến việc làm mưa cứu muôn vật muôn loài dưới trần thế... Chúng tôi phải lên tận đây đánh thức Ngọc hoàng, xin Ngọc hoàng làm mưa ngay cho trần gian được nhờ. Thấy Cóc nói giọng oai phong và bạn bè Cóc lại đằng đằng sát khí, Ngọc hoàng vội cuống quýt chống chế: - Cóc với ta là chỗ thân thích, việc gì mà cậu phải mất công đến như vậy, ta sẽ sai thần mưa, thần gió xuống hạ giới làm mưa ngay bây giờ... Cậu Cóc có bằng lòng thế không nào. Cóc gật gù thưa: - Muôn tâu Ngọc hoàng trần gian được một trận mưa cứu khát thì còn gì bằng nữa... Anh em tôi vô cùng đội ơn Ngọc hoàng... Nhưng nếu ở hạ giới mà hễ bị hạn hán là bọn anh em chúng tôi lại lên đây kêu với Ngọc hoàng đấy. Nghe Cóc hẹn lại lên thiên đình, Ngọc hoàng hoảng hồn rối rít lắc đầu xua tay: - Thôi khỏi, thôi khỏi phải bận đến cậu như thế... Chỗ cậu và ta là tình thân thích, cậu chả nên bầy vẽ vất vả mệt nhọc như vậy làm gì. Cậu không phải lên thiên đình nữa... Khi nào có hạn hán cậu muốn ta làm mưa, cậu chỉ cần ngồi dưới đất nghiến răng là ta nghe thấy liền. Để chứng tỏ lòng thành thật không lật lọng của mình, Ngọc hoàng sai rồng đen bay xuống phun mưa, và đưa Cóc cùng các bạn về hạ giới. Cơn mưa cứu hạn làm cây cối tươi tốt, muôn loài nhảy múa chào đón anh em Cóc trở về. Từ đó hễ Cóc nghiến răng là trời lập tức đổ mưa; nên đồng dao của trẻ nhỏ ngàn năm vẫn có câu hát rằng: Con Cóc là cậu ông Trời Ai mà đánh nó thì Trời đánh cho.
Con gái người thợ rèn
Ngày xưa có người thợ rèn nghèo, không có nổi một túp lều để ở . Vợ con anh thường xuyên đói rét . Một hôm quá quẫn trí người thợ rèn đem mấy đồng tiền cuối cùng ra mua một đoạn dây thừng, định chấm dứt cuộc đời của mình . Người thợ rèn vào rừng, tìm một cành cây to và treo sợi dây thừng lên . Trước khi cho đầu vào chiếc thòng lọng, bỗng nhiên anh ta thấy ở dưới đất hiện lên một người đàn bà da đen . Bà ta nói với người thợ rèn: -Anh chàng thợ rèn ơi! Hãy dừng tay lại! Người thợ rèn giật mình, buông dây thừng . Ngay lúc đó, người đàn bà da đen biến mất . Người thợ rèn không biết bà ta đi đâu, bèn cho đầu vào thòng lọng . Liền đó người đàn bà da đen xuất hiện và lấy ngón tay đe dọa chàng thợ rèn . -Ta đã nói với anh rồi, anh chàng thợ rèn tội nghiệp ạ . Anh phải sống chứ! Nghe vậy, người thợ rèn tháo sợi dây thừng quấn lại và quay về nhà . Trên đường về, anh tự nghĩ thầm là hiện nay ở nhà chỉ có đói khác đang chờ đợi anh: tốt nhất là treo cổ chết còn hơn là chết đói! Bởi thế người thợ rèn lại quay lại vào rừng tìm một cành cây to và ném sợi dây thừng lên, rồi buộc một chiếc thòng lọng . Vừa lúc ấy, ở dưới mặt đất lại xuất hiện người đàn bà da đen . Lần này, bà ta nghiêm khắc nói: -Tại sao anh không nghe lời ta, hỡi anh chàng thợ rèn ? Người thợ rèn buồn rầu trả lời: -Bà là ai mà tôi phải vâng lời bà ? Gia đình tôi sắp chết cả rồi ! -Không phải chết đói cả đâu mà sợ! Ta sắp sửa cho anh nhiều tiền, nếu như anh muốn . Nhưng anh phải trả lại ta một cái gì trong nhà anh mà anh chưa biết . Quả thật, người đàn bà da đen đưa cho anh chàng thợ rèn một cái túi tiền . Túi quá nặng, khiến anh không thể vác đi một cách dễ dàng được . Anh vui vẻ cám ơn người đàn bà da đen và vội vã mang túi tiền về nhà . Thấy người thợ rèn bước đi, người đàn bà dặn với: -Anh thợ rèn ơi, đừng quên lời hứa đấy . Cái gì trong nhà mà anh chưa biết là thuộc về ta đấy nhé . Người thợ rèn về đến nhà . ANh hồi hộp mở cái túi ra, thấy có rất nhiều tiền vàng . Anh mừng rỡ không sao kể xiết . -Cái túi tiền này đủ làm cho chúng ta hạnh phúc! Vợ người thợ rèn trông tiền vàng kêu lên và vui vẻ chỉ cho chồng thấy một đứa bé có mái tóc vàng nằm trên tay: Đó là đứa con gái nhỏ của họ vừa mới ra đời . Trông thấy đứa bé, người thợ rèn buồn rầu, vì anh biết người đàn bà mong muốn điều gì rồi . Thấm thoát, đứa bé lên bảy tuổi và có tên là cô gái vàng . Một hôm, người đàn bà da đen đi chiếc xe ngựa cũng màu đen, đến nhà người thợ rèn . -Ta đón con gái anh đây! -Bà ta vừa nói với người thợ rèn và lôi tay cô gái vàng lên xe ngựa . Mặc cho cha mẹ và các chị cô gái vàng khóc lóc, van xin, người đàn bà da đen vẫn không động lòng thương xót . Bà ta lấy roi đánh ngựa và chiếc xe đen chuyển bánh . Người đàn bà da đen đưa cô gái vàng đi mãi, đi mãi . Họ đến một khu rừng rậm rạp và dừng lại trước một lâu đài màuđen đồ sộ . Bà ta nói với cô gái vàng: -Trong lâu đài có một trăm căn phòng . Con chỉ được phép vào chín mươi chín căn phòng, trừ căn phòng cuối cùng . Nếu con vào căn phòng thứ một trăm, con sẽ bị trừng phạt khủng khiếp . Bảy năm nữa ta sẽ quay lại đây để kiểm tra sự trung thực của con . Nói xong, người đàn bà da đen đi thẳng . Cô gái vàng sống một mình trong lâu đài không đến nỗi khổ sở . Cô có đầy đủ thức ăn và chín mươi chín căn phòng . Cô không bước vào căn phòng thứ một trăm . Bảy năm đã trôi qua va cô không hề gặp tai nạn gì . Một hôm, người đàn bà da đen đến và hỏi cô gái vàng: -COn có vào phòng thứ một trăm khổng Cô gái vàng trả lời: -Không ạ . -Con ngoan lắm . Con đã biết nghe lời khuyên của ta . Bảy năm nữa, ta sẽ quay lại đây . Nếu con giữ được lời hứa, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp . Nếu con bước vào căn phòng thứ một trăm thì con phải chịu những hình phạt khủng khiếp hơn là cái chết đấy! Người đàn bà nói xong liền đánh xe đi và bảy năm sau đó mới quay lại lâu đài . Bảy năm lần thứ hai trôi đi rất nhanh . Ngày cuối cùng của kỳ hạn, người đàn bà da đen sẽ quay lại, cô gái vàng rất sung sướng vì cô đã vâng lời bà ta . Cô tin rằng, cô sẽ được bà ta trọng thưởng . Bỗng nhiên, cô gái vàng nghe thấy tiếng nhạc du dương . -Ai chơi nhạc hay vậy ? Cô gái ngạc nhiên kêu lên . Cô đi về phía có tiếng nhạc và đến cửa căn phòng thứ một trăm . Trong phòng vang ra tiếng nhạc quyến rũ . Cô gái vàng như mất hồn, thẫn thờ mở cửa căn phòng và bỗng nhiên giật mình, đứng sững lại ở ngưởng cửa . Trong căn phòng có mười hai người đàn ông đen đang ngồi quanh bàn và người đàn ông da đen thứ mười ba đứng phía sau cánh cửa . -COn bé kia! con bé kia! Mày đã làm cái gì thế ? Ai cho mày vào căn phòng này ? -Gã đàn ông da đen thứ mười ba quát lên . Cô gái vàng khiếp đảm, đứng nép vào cánh cửa sợ hãi hỏi lại: -Trời ơi, cháu phải lam gì bây giờ ? Gã đàn ông thứ mười ba gào lên: -Mày không được nói với bất cứ ai về chuyện chúng tao ở đây ! Nếu mày không giữ mồm, giữ miệng thì mày sẽ chịu đựng những hình phạt cực kỳ khủng khiếp! Thôi cút đi! Mày chỉ có câm lặng mới chuộc lại tội lỗi của mày! Cô gái vàng kinh hoàng đóng cửa lại . Ngay lúc đó, cô nghe tiếng xe ngựa ở ngoài sân . NGười đàn bà da đen bước vào . Ba ta như đã đoán được chuyện gì, liền hỏi cô gái: -Con đã nhìn thấy gì ở trong phòng thứ một trăm ? Cô gái vàng im lặng lắc đầu . -Được rồi, nếu mày không muốn nói thì từ nay trở đi, mày sẽ trở thành một kẻ câm . Mày chỉ được phép nói với ta mà thôi !' Người đàn bà da đen đùng đùng nổi giận và đuổi cô gái vàng ra khỏi lâu đài . Cô gái vàng ra đi mà chẳng biết mình đi đâu . Cô cứ bước đi hoài, cho đến bãi cỏ xanh . Cô ngồi xuống, nức nở khóc và thiếp đi vì mỏi mệt . Lúc ấy, nhà vua trẻ đang đi săn gần bãi cỏ . Ngài trông thấy cô gái vàng xinh đẹp đang ngủ . Nhà vua đem lòng yêu cô gái . Mặc cho cô gái bị câm, nhà vua cứ đưa về lâu đài của mình và phong cô gái làm hoàng hậu . Cô gái vàng sống hạnh phúc trong lâu đài nhà vua . Chưa đến một năm sau, cô sinh được một cậu con trai xinh đẹp, có mái tóc vàng và một ngôi sao cũng bằng vàng trên trán . Cả lâu đài vui mừng vì có hoàng tử xinh đẹp . Ngay đêm ấy, người đàn bà da đen lần đến giường hoàng hậu và đe dọa: -Nếu mày không thú nhận là mày đã vào căn phòng thứ một trăm, thì ta sẽ giết chết đứa bé này! Nghe người đàn bà da đen nói vậy, cô gái vàng hoảng sợ . Nhưng cô chỉ im lặng lắc đầu, vì cô còn nhớ rõ lời đe dọa của gã đàn ông thứ mười ba trong phòng một trăm . Người đàn bà da đen bèn đem đứa bé ra ngoài bãi cỏ giết đi . Người đàn bà đó liền lấy máu của đứa trẻ, bôi lên miệng cô gái vàng, rồi mang xác đứa bé biến mất . Sáng hôm sau, cả lâu đài hoảng sợ, vì không tìm thấy hoàng tử ở đâu . Mọi người nhìn thấy máu dính trên miệng hoàng hậu . "Có lẽ bà ta đã ăn thịt con chăng ?" Những người hầu cận thì thầm nhận xét với nhau và chẳng có ai to gan nói lên mối nghi đó . Nhà vua cũng chẳng thanh minh gì được . Năm sau, hoàng hậu sinh được một con gái có mái tóc vang và có ngôi sao trên trán . Cả lâu đài vui mừng, nhưng ngay sau đó, ai cũng lo mất công chúa nhỏ . Nhà vua sai lính gác cẩn mật ở phòng hoàng hậu . Nhưng đều phí công . Đêm ấy, người đàn bà da đen lại xuất hiện . Bà ta đe dọa nạt hoàng hậu: -Nếu mày không nhận là mày đã vào căn phòng thứ một trăm, thì tao sẽ giết con bé này! Hoàng hậu dàng dụa nước mắt và lắc đầu . Người đàn bà da đen mang đứa bé ra bãi cỏ và giết đi . Bà lấy máu đứa trẻ bôi vào miệng hoàng hậu, rồi mang xác đứa bé biến mất . Sáng hôm sau, cả lâu đài khiếp sợ . Tin đồn hoàng hậu ăn thịt con đến tai nhà vua . Nhà vua đùng đùng nổi giận và ra lệnh trị tội cô gái vàng . Nhà vua sai người đốt cháy cô gái ngoài thành phố . Cô gái vàng chỉ biết khóc . Cộ bị câm nên không nói được nỗi oan ức của mình . Chẳng có ai thương hại hoàng hậu, dù hoàng hậu khóc lóc . Tên đao phủ dẫn cô gái ra chỗ hành quyết, thì người đàn bà da đen xuất hiện . Bà ta nói với cô gái: -Hãy thú nhận là mày đã vào phòng thứ một trăm . Nếu mày còn chối thì mày phải chịu tội chết! Cô gái vàng vẫn trơ trơ như đá, cô chỉ lắc đầu để trả lời người đàn bà da đen . Tên đao phủ chói cô gái vào cột và chất cũi đốt . Khi ngọn lửa bùng cháy dưới chân cô gái vàng, thì người đàn bà da đen bỗng nhiên quát to: -Dập tắt lửa đi! Dập tắt lửa đi! Nghe thấy tiếng quát, mọi người kinh ngạc . Tên đao phủ thủ dập tắt ngọn lửa và cởi trói cho cô gái vàng . Người đàn bà da đen mang hai đứa trẻ có mái tóc vàng có có ngôi sao bằng vàng trên trán ra . Bà trao hai đứa cho cô gái vàng và nói: -Ta nguyên là một vị tiên nữ . Vì ta đã phạm tội, nên thượng đê đày xuống trần . Ta phải tìm ra một cô gái biết im lặng trong một thời gian nhiều năm, dù cô ta có bị giết, vẫn không nói một lời . Ta đã tìm ra được con . COn xứng đáng là người cùng ta trải qua nhiều thử thách dưới trần gian . Hai đứa con của con vẫn còn sống . Hôm nay ta trao lại cho con . Đó là hạnh phúc của con và của cả ta nữa, vì con đã biết im lặng . Con đã giải thoát cho các con của con và ta . Nói xong người đàn bà da đen đánh xe đi thẳng . NHà vua kinh ngạc, không dám tin vào tai mắt mình . Cô gái vàng vội kể lại cho nhà vua nghe đầu đuôi câu chuyện . Nghe xong, nhà vua cho mời hai vợ chồng người thợ rèn và các anh, các chị cô gái vàng về lâu đài . Từ đó, họ chung sống với nhau đến trọn đời .
Chàng Na á
Được Táo Quân giúp sức, Na á chẳng những lấy được vợ, có một cuộc sống sung túc, mà còn mấy phen làm Ngọc Hoàng phải khiếp sợ. Truyện vừa truyền tụng tục thờ thần bếp trong tín ngưỡng dân gian, vừa ca ngợi trí khôn, lòng can đảm của con người trong cuộc đấu tranh bảo vệ mình trước thiên tai. Ngày xưa có một chàng trai tên là Na á. Anh mồ côi cha từ sớm, ở với mẹ già. Nhà Na á nghèo, anh phải làm nghề đánh cá để nuôi thân, nuôi mẹ. Anh thẳng tính, không kiêng nể một ai, cũng chẳng sợ trời phật. Thấy anh thật thà, lại hay lam hay làm, người trong vùng ai cũng yêu mến. Cảm lòng tốt của anh, Táo Quân thường hóa thành một ông già làm bạn với anh. Còn anh cũng rất yêu quý Táo Quân. Táo Quân bảo gì, anh cũng nghe và thường tìm cách mách cho mọi người làm theo. Nhờ vậy, bà con trong vùng tránh được nhiều tai nạn. Trong vùng có một cô gái đẹp người, tốt nết vẫn thầm yêu anh. Một hôm, nhân lúc trò chuyện, Táo Quân ướm hỏi anh: - Na á này, anh có muốn lấy vợ không? Na á thành thật đáp: - Thưa cụ, cháu nghèo thế này thì ai lấy ạ! Táo Quân nói: - Thôi anh cứ muốn có vợ là được. Mọi việc cứ mặc lão lo liệu. ít lâu sau cô gái nọ trở thành vợ Na á. Hai vợ chồng sống với nhau rất hòa thuận, tiếng khen khắp gần xa. cả hai vợ chồng Na á đều chăm chỉ làm lụng, trong nhà dần dần có cái ăn cái để. Mỗi lần ai khen Na á tốt số thì anh thường bảo: "Số mệnh gì đâu. Âu cũng là nhờ hai bàn tay". Không ngờ câu nói ấy của Na á lọt đến tai Ngọc Hoàng. Đã từ lâu Ngọc Hoàng ghét Na á vì tội bất kính, nay lại nghe anh coi thường cả số mệnh thì nổi giận. Ngọc Hoàng liền sai Thiên Lôi lập tức xuống đánh Na á. Lệ thường hễ nhà nào sắp xảy ra chuyện gì thì Táo Quân được biết trước. Táo Quân tìm Na á, bảo: - Này Na á! Tối nay Thiên Lôi xuống đánh anh đấy! Na á hỏi: - Biết lúc nào Thiên Lôi xuống, hở cụ? Táo Quân bảo: - Tối nay, khi nào có mưa to gió lớn, sấm chớp nổi lên là lúc Thiên Lôi xuống đấy! Thiên Lôi xuống thế nào cũng phải đứng trên nóc nhà. Vậy anh có cách gì làm cho Thiên Lôi trượt chân ngã thì sẽ không việc gì. Na á suy nghĩ mãi. Cuối cùng anh nghĩ ra một kế. Anh lấy lá chuối lợp lên mái nhà. Anh lại hái thật nhiều rau đay và rau mồng tơi giã nhỏ, nấu thành một thứ hồ sền sệt, trơn nhầy nhẫy. Anh đem phết thứ hồ ấy lên lá chuối trên nóc nhà. Tối đến, anh cầm sẵn đòn ống, ngồi ở góc nhà đợi Thiên Lôi. Trời mỗi lúc một tối. Đến nửa đêm thì mưa to, gió lớn nổi lên. Sấm chớp nổ vang trời. Thiên Lôi hung hăng rẽ mây bay xuống. Nhà Na á đây rồi! Thiên Lôi nhảy thẳng xuống nóc nhà để đánh Na á. Huỵch! Thiên Lôi vừa đặt chân xuống nóc nhà thì giẫm phải lá chuối phết hồ, bị trượt chân, ngã lăn quay xuống sân, đánh rơi cả lưỡi tầm sét. Thiên Lôi chưa kịp hoàn hồn thì bỗng: "Phịch! Phịch! Phịch!" và Thiên Lôi bị đòn ống nện vào lưng! Hắn kêu: "Cứu với! Cứu với!". Tiếng Thiên Lôi kêu cứu hỗn loạn trong tiếng sấm ầm ỳ... Vất vả lắm Thiên Lôi mới thoát được trận đòn, tơi tả bay về trời. Nghe tiếng sấm sét, Ngọc Hoàng khấp khởi mừng thầm, tưởng Thiên Lôi đã đánh chết Na á. Giữa lúc đó, Thiên Lôi mặt mày sưng húp, áo quần rách bươm, bước vào. Thiên Lôi kể hết mọi nỗi cho Ngọc Hoàng nghe. Ngọc Hoàng vô cùng kinh sợ, tức tốc ra lệnh cho Diêm Vương phải trừ ngay Na á. Diêm Vương vốn căm ghét Na á từ lâu, bây giờ