Với chức năng xét xử thì Tòa án là đại diện cho quyền lực tư pháp, trên
cơ sở này, bài viết nghiên cứu chức năng xét xử của Tòa án trong tố tụng hình
sự nhằm hoàn thiện chức năng này trước yêu cầu cải cách tư pháp và xây
dựng Nhà nước pháp quyền.
Giải quyết vụ án công khai, dân chủ, không để lọt tội phạm, không làm oan người
vô tội, đảm bảo công lý, công bằng là trách nhiệm không chỉ thuộc về các cơ quan
tiến hành tố tụng, người tiến hành tố tụng mà còn là quyền của người bào chữa và
những người tham gia tố tụng khác, đồng thời cũng là đòi hỏi của xã hội ta trong
điều kiện xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Muốn vậy,
cần phải tổ chức và phân định rạch ròi nhiệm vụ của các cơ quan tiến hành tố tụng
dựa trên những tiêu chí về chức năng của tố tụng hình sự trong Nhà nước pháp
quyền, đó là: Chức năng buộc tội, chức năng gỡ tội và chức năng xét xử.
18 trang |
Chia sẻ: tranhoai21 | Lượt xem: 1282 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem nội dung tài liệu Chức năng của Tòa án trong tố tụng hình sự trước yêu cầu cải cách tư pháp, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Chức năng của Tòa án trong tố tụng hình sự trước
yêu cầu cải cách tư pháp
Với chức năng xét xử thì Tòa án là đại diện cho quyền lực tư pháp, trên
cơ sở này, bài viết nghiên cứu chức năng xét xử của Tòa án trong tố tụng hình
sự nhằm hoàn thiện chức năng này trước yêu cầu cải cách tư pháp và xây
dựng Nhà nước pháp quyền.
Giải quyết vụ án công khai, dân chủ, không để lọt tội phạm, không làm oan người
vô tội, đảm bảo công lý, công bằng là trách nhiệm không chỉ thuộc về các cơ quan
tiến hành tố tụng, người tiến hành tố tụng mà còn là quyền của người bào chữa và
những người tham gia tố tụng khác, đồng thời cũng là đòi hỏi của xã hội ta trong
điều kiện xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Muốn vậy,
cần phải tổ chức và phân định rạch ròi nhiệm vụ của các cơ quan tiến hành tố tụng
dựa trên những tiêu chí về chức năng của tố tụng hình sự trong Nhà nước pháp
quyền, đó là: Chức năng buộc tội, chức năng gỡ tội và chức năng xét xử.
Ở nước ta, bên cạnh những mặt được thì “công tác tư pháp còn bộc lộ nhiều
hạn chế”, “tổ chức bộ máy, chức năng, nhiệm vụ, cơ chế hoạt động của các cơ
quan tư pháp còn bất hợp lý”, không rõ ràng ảnh hưởng đến hiệu quả hoạt động
của các cơ quan tiến hành tố tụng, tình trạng oan, sai trong điều tra, bắt, giam, giữ,
truy tố, xét xử còn xảy ra, quyền và lợi ích hợp pháp của công dân vẫn còn bị xâm
phạm. Vì vậy, Nghị quyết 49/NQ ngày 2/6/2005 của Bộ chính trị về Chiến lược cải
cách tư pháp đến năm 2020 (viết tắt là Nghị quyết số 49/NQ) đã chỉ ra “Xác định
rõ chức năng, nhiệm vụ, thẩm quyền và hoàn thiện tổ chức, bộ máy các cơ quan tư
pháp. Trọng tâm là xây dựng, hoàn thiện tổ chức và hoạt động của Tòa án nhân
dân” là một trong những nhiệm vụ của chiến lược cải cách tư pháp. Bài viết này
tập trung, làm rõ chức năng của Tòa án trong tố tụng hình sự góp phần thực hiện
Nghị quyết 49/NQ của Bộ chính trị đã nêu.
1. Sự ra đời của Tòa án gắn liền với hoạt động xét xử và xét xử trở
thành đặc điểm quan trọng nhất khi nói đến tòa án.
Ngay từ khi Nhà nước xuất hiện đã có xét xử và có Tòa án. Theo GS.TS
Nguyễn Đăng Dung thì Tư pháp tức là pháp đình, là Tòa án, là y theo pháp luật mà
xét định các việc trong phạm vi pháp luật do vậy, “hệ thống cơ quan tư pháp có
chức năng xét xử các hành vi vi phạm các qui định của pháp luật nhà nước” [1].
Tuy nhiên, ngay từ đầu không phải Tòa án đã có một hệ thống độc lập như ngày
nay mà người ta thường đồng nhất Tòa án với các cơ quan hành pháp từ trung
ương đến địa phương. Trong nhà nước quân chủ tuyệt đối Nhà vua ban hành pháp
luật, thực hiện pháp luật và đồng thời lại là người xét xử các hành vi vi phạm pháp
luật nên không có hệ thống tòa án chuyên thực hiện chức năng xét xử mà chức
năng này được giao cho hệ thống cơ quan hành pháp từ trung ương đến địa
phương. Xã hội phát triển, nhằm hạn chế quyền lực vô hạn của nhà vua, các nhà tư
tưởng tư sản đã xây dựng mô hình nhà nước phân quyền, mà ở đó các quyền lực
nhà nước được giao cho các cơ quan chuyên trách thực hiện. John Locke và
Montesquieu là những người đại diện cho học thuyết này và các Ông đã phân chia
ho ạt động nhà nước thành ba nhánh quyền lực: quyền lập pháp, hành pháp và tư
pháp. Trên cơ sở những học thuyết tiến bộ này, nhà nước tư sản ra đời đã đấu tranh
và khẳng định cho sự độc lập của quyền tư pháp với chức năng của các cơ quan lập
pháp và hành pháp. Sự độc lập tư pháp là một trong những đảm bảo quan trọng
trong việc bảo đảm quyền bình đẳng, quyền tự nhiên của con người, nhất là trong
việc chống lại tình trạng tham nhũng, lợi dụng quyền lực của những người cầm
quyền do đam mê quyền lực và vụ lợi họ đã xâm phạm đến các quyền của con
người trong xã hội. Với sự ra đời của nhà nước tư sản thì quyền tài phán của Tòa
án là một nhánh quyền lực nhà nước, là hoạt động của nhà nước xét xử các tranh
chấp trong xã hội giữa các cá nhân với nhau và phán quyết hành vi của công dân
có vi phạm pháp luật nhà nước hay không. Theo sự phát triển của xu thế dân chủ,
đối tượng hoạt động xét xử của Tòa án cũng ngày càng được mở rộng. Lúc mới ra
đời hoạt động xét xử chỉ được áp dụng cho các “thần dân” có hành vi chống lại nhà
nước, các vi phạm giữa các cá nhân được giải quyết chủ yếu bằng con đường “tự
xử”. Càng về sau, các quyền tự do dân sự, chính trị của công dân dần dần được
pháp luật thừa nhận, sự vi phạm các quyền đó được nhìn nhận như là xâm phạm tới
lợi ích, trật tự chung và do đó chúng là đối tượng của hoạt động xét xử của Tòa án.
Ngoài các vấn đề hình sự, dân sự, hoạt động xét xử còn mở rộng đến các vấn đề
thương mại, đất đai, lao động, đặc biệt ngày nay Tòa án xử những hành vi vi phạm
pháp luật của các quan chức hành pháp trong việc ban hành các quyết định của
mình. Ngoài việc xử dân, xử quan, Tòa án đã hình thành hệ thống xét xử cả hành vi
của các cơ quan lập pháp, hành pháp nếu hành vi đó vi phạm pháp luật và hiến
pháp với sự ra đời của Tòa hành chính và Tòa án hiến pháp. Với chức năng xét xử
thì Tòa án là đại diện cho quyền lực tư pháp - một trong ba nhánh quyền lực ở nhà
nước được tổ chức theo nguyên tắc phân quyền, không những có thẩm quyền xét
xử những tranh chấp, vi phạm thông thường mà còn có thẩm quyền phán xử cả
những vi phạm hiến pháp. Trong nhà nước pháp quyền, Tòa án có vai trò quan
trọng, là nơi biểu hiện tập trung của quyền lực tư pháp đồng thời là nơi thể hiện
nền công lý, sự đối xử bình đẳng, công bằng trong tất cả các mối quan hệ và cũng
là nơi thể hiện chất lượng hoạt động và uy tín của hệ thống tư pháp. Trong thế giới
hiên đại, các quốc gia đều khẳng định xét xử là một chức năng của nhà nước, pháp
luật không để cho ai tự xử, ngoại trừ những những chế định phi nhà nước được
pháp luật cho phép như hòa giải hoặc trọng tài. Và, ngay cả trong những trường
hợp này các phán quyết của trọng tài, tổ hòa giải, nếu các đương sự không đồng ý
vẫn có thể đưa ra Tòa án giải quyết.
Để đảm bảo cho việc xét xử được bình đẳng, dân chủ, khách quan thì
nguyên tắc Thẩm phán độc lập và chỉ tuân theo pháp luật là tiền đề nền tảng của tư
pháp trong nhà nước pháp quyền. Sự độc lập xét xử xuất phát tư bản chất của hoạt
động tư pháp mà Tòa án thực hiện “Đã nhân danh công lý và dựa vào công lý thì
thì Tòa án phải xét xử như là một người đứng giữa, trung lập không phụ thuộc vào
bên nào. Tuy nhiên, xét xử có tính đặc thù, đó là hoạt động tư duy của thẩm phán
trong việc áp dụng pháp luật bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài như: sức ép
của các thế lực nhà nước, dư luận xã hội nhất là của báo chí, sức ép của các đảng
phái, tôn giáo, sự căng thẳng, hung hãn của các đương sự Do vậy, để bảo vệ
công lý thẩm phán phải vượt lên tất cả các sức ép ngoại cảnh để có những phán
quyết khách quan, nên hoạt động xét xử tự thân nó đã phát sinh nhu cầu phải độc
lập. Chỉ xét xử độc lập Tòa án mới tồn tại đúng với bản chất của mình là cơ quan
bảo vệ công lý” [2]. Theo J.Clfford Wallace - Thẩm phán Tòa án tối cao Hoa Kỳ
thì: “Độc lập tư pháp đảm bảo rằng các quan chức cũng phải tuân theo pháp luật;
với việc xét xử độc lập không có ai ở phía trên hay ở bên dưới luật [3]. Và độc lập
tư pháp cần được nhận thức rộng rãi như việc bảo đảm nhân quyền “Mọi người đều
có quyền tham gia phiên tòa một cách công khai và được các thẩm pháp xét xử một
cách độc lập. Và độc lập tư pháp cần được nhận thức rộng rãi như việc bảo đảm
nhân quyền “Mọi người đều có quyền tham gia phiên toà một cách công khai và
được các Thẩm phán xét xử một cách độc lập và vô tư, khách quan” [3].
Như vậy, sự thừa nhận về mặt pháp lý đối với độc lập tư pháp phải bao gồm
ba yếu tố: 1/ Tòa án phải được trao thẩm quyền giải quyết mọi vấn đề mang tính
chất tư pháp; 2/ Tòa án phải là cơ quan duy nhất có quyền quyết định vụ việc đang
yêu cầu giải quyết có thuộc thẩm quyền xét xử của mình hay không; 3/ Quyết định
cuối cùng của Tòa án không phải chịu bất kỳ sự xét duyệt của bất kỳ cơ quan
quyền lực nào [4]. Thực hiện nguyên tắc độc lập xét xử, các quốc gia tập trung vào
xây dựng một hệ thống Tòa án theo hướng phân định thẩm quyền giữa Tòa án với
với các cơ quan lập pháp, hành pháp, đồng thời với việc đề cao trách nhiệm của
thẩm phán. Pháp luật qui định trách nhiệm của thẩm phán phải độc lập trong quá
trình giải quyết vụ án hình sự và chỉ chỉ tuân theo pháp luật trước hết là các qui tắc
xét xử. Việc tuân thủ các qui tắc xét xử tạo điều kiện cho chính thẩm phán tránh
được mọi áp lực từ phía các quan chức nhà nước và ngay cả áp lực của các thẩm
phán Tòa án cấp trên. Đồng thời, sự ràng buộc của các qui tắc xét xử không cho
phép xảy ra sự lạm dụng quyền lực của chính các thẩm phán. Pháp luật các nước
đều qui định thẩm phán phải từ chối tiến hành tố tụng hoặc bị thay đổi nếu có căn
cứ cho rằng họ sẽ không vô tư khi tiến hành tố tụng [5].
2. Ở nước ta quyền lực nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối hợp
giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các chức năng lập pháp, hành pháp
và tư pháp. Với cách thức tổ chức quyền lực nhà nước theo nguyên tắc này thì vị
trí quyền tư pháp và cơ quan tư pháp khác với quan niệm truyền thống của các
nước Phương Tây. Họ cho rằng tư pháp là một bộ phận hợp thành của cơ cấu
quyền lực nhà nước, trong đó quyền tư pháp độc lập với quyền lập pháp và hành
pháp. Quyền tư pháp do Tòa án đảm nhiệm thông qua hoạt động xét xử. Ở nước ta,
xuất phát từ cơ sở lý luận và thực tiễn quá trình tổ chức và hoàn thiện bộ máy nhà
nước thì quyền tư pháp và hệ thống cơ quan tư pháp được hiểu là: a) Quyền tư
pháp là một bộ phận hợp thành của quyền lực nhà nước và gắn liền với hoạt động
bảo vệ pháp luật nhằm duy trì trật tự xã hội, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của
công dân, duy trì trật tự chung của xã hội; b) Hiệu quả hoạt động của hệ thống cơ
quan tư pháp là thước đo của nền công lý trong nhà nước pháp quyền xã hội chủ
nghĩa, mà hiệu quả đó được dựa trên các tiêu chí về tính minh bạch, sự công bằng
và độ tin cậy của người dân đối với hệ thống cơ quan tư pháp; c) Xét dưới góc độ
thể chế nhà nước thì tư pháp là một bộ phận hợp thành quyền lực nhà nước gắn bó
chặt chẽ với quyền lập pháp và hành pháp, tạo thành quyền lực nhà nước thống
nhất. Do vậy, hoạt động tư pháp là một trong những phương thức thực hiện quyền
lực nhà nước thông qua hoạt động xét xử, hoạt động thực hành quyền công tố, hoạt
động điều tra và hoạt động thi hành án nên, cơ quan tư pháp không chỉ có Tòa án
mà còn bao gồm Viện kiểm sát, Cơ quan điều tra, Cơ quan thi hành án và những cơ
quan bổ trợ tư pháp khác. Tuy nhiên, quan niệm về quyền tư pháp và cơ quan tư
pháp trong nhà nước XHCN như trên không đồng nghĩa với việc lẫn lộn, xóa nhòa
ranh giới chức năng buộc tội, chức năng gỡ tội, chức năng xét xử của những cơ
quan này trong quá trình giải quyết vụ án. Cho dù được tổ chức theo nguyên tắc
tập trung quyền lực và quyền lực nhà nước thống nhất không thể phân chia nhưng
cách thức tổ chức và hoạt động của nhà nước XHCN cũng phải dựa trên cơ sở của
sự phân công, phân nhiệm giữa các cơ quan nhà nước với nhau căn cứ vào chức
năng của tùng loại cơ quan. Do vậy, Viện kiểm sát không thể thực hiện những hoạt
động thuộc chức năng xét xử của Tòa án và Tòa án cũng không thể thực hiện
nhiệm vụ phát hiện tội phạm và khởi tố vụ án hình sự hay cơ quan điều tra lại thực
hiện những nhiệm vụ thuộc chức năng xét xử và thực hành quyền công tố của Tòa
án và Viện kiểm sát.
Trong hệ thống cơ quan nhà nước được tổ chức theo nguyên tắc tập quyền
xã hội chủ nghĩa thì tòa án có chức năng năng xét xử và được đặt dưới sự giám
giám sát của cơ các cơ quan quyền lực nhà nước và quyền giám sát tối cao thuộc
về Quốc hội - Cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất. Trên cơ sở nguyên tắc này,
Hiến pháp 1992 ngoài điều luật qui định về chức năng xét xử của Tòa án: “Tòa án
nhân dân tối cao, các tòa án nhân dân địa phương, các tòa án quân sự và các tòa án
khác do luật định là những cơ quan xét xử của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa
Việt Nam” (Điều 127 Hiến pháp) thì không có một điều luật nào qui định chức
năng khác đối với Tòa án. Như vậy, Hiến pháp đã khẳng định chức năng xét xử chỉ
thuộc về tòa án chứ không thuộc bất kỳ cơ quan nhà nước nào và đồng thời Tòa án
chỉ có chức năng xét xử chứ không có bất kỳ chức năng nào khác. Theo tinh thần
này thì gán cho Tòa án những chức năng khác như: trách nhiệm phát hiện tội phạm
và khởi tố vụ án hình sự, trách nhiệm thu thập chứng cứ để chứng minh tội phạm
không thuộc về xét xử là không phù hợp với bản chất, vị trí, chức năng của Tòa án
trong nhà nước hiện đại và đồng thời cũng là sự vi Hiến.
Nhận thức rõ tầm quan trọng của nguyên tắc độc trong xét xử, Hiến pháp
1992 qui định: “Khi xét xử thẩm phán và Hội thẩm độc lập và chỉ tuân theo pháp
luật” và qui định này được nhắc lại tại Điều 16 BLTTHS 2003. Nguyên tắc “Khi
xét xử, Thẩm phán và Hội thẩm độc lập và chỉ tuân theo pháp luật” được xác định
với những nội dung sau: a) Đòi hỏi sự độc lập giữa các thành viên của Hội đồng
xét xử trong việc nghiên cứu hồ sơ, xem xét, đánh giá chứng cứ và đưa ra các kết
luận về sự việc phạm tội và người thực hiện tội phạm không bị phụ thuộc vào quan
điểm của các thành viên khác trong Hội đồng xét xử. Theo qui định của pháp luật
TTHS việc xét xử sơ thẩm hoặc trong những trường hợp nhất định của xét xử phúc
thẩm thành phần của Hội đồng xét xử có Thẩm phán và Hội thẩm. Hội thẩm là
người không chuyên làm công tác xét xử nhưng khi thực hiện quyền xét xử phải
độc lập với Thẩm phán trong mọi khâu của qúa trình xét xử, tránh sự phụ thuộc
vào Thẩm phán. Thẩm phán phải là người phát biểu sau cùng để không ảnh hưởng
tới tính độc lập của Hội thẩm. Các vấn đề của vụ án đều phải được giải quyết bằng
cách biểu quyết và quyết định theo đa số. Người có ý kiến thiểu số có quyền trình
bày ý kiến của mình bằng văn bản và được lưu vào hồ sơ vụ án; b) Sự độc lập của
Hội đồng xét xử với các cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội và các cá nhân. Trong
quá trình xét xử cơ quan, tổ chức, cá nhân không được can thiệp hoặc tác động vào
các thành viên của Hội đồng xét xử để họ phải xét xử vụ án theo ý kiến chủ quan
của mình. Mọi hành động can thiệp dưới bất kỳ hình thức nào đều làm ảnh hưởng
tới tính khác quan của vụ án và đều bị coi là bất hợp pháp; c) Thẩm phán, Hội
thẩm xét xử độc lập và chỉ tuân theo qui định của pháp luật. Luật nội dung và luật
tố tụng là chuẩn mực để các thành viên Hội đồng xét xử xem xét đối chiếu với sự
việc xảy ra, với hành vi được mang ra xét xử. Trên cơ sở qui định của pháp luật,
Hội đồng xét xử sẽ đưa ra các phán quyết của mình về sự việc phạm tội và hành vi
phạm tội của bị cáo một cách chính xác phù hợp với diễn biến thực tế của vụ án đã
xảy ra. Ngoài việc tuân theo pháp luật khi xét xử Thẩm phán và Hội thẩm không bị
phụ thuộc bởi bất kỳ điều kiện nào; d) Sự độc lập của Thẩm phán và Hội thẩm khi
xét xử còn được thể hiện trong quan hệ giữa các cấp xét xử, Toà án cấp trên không
được quyết định hoặc gợi ý cho Toà án cấp dưới trước khi xét xử một vụ án cụ thể.
Đồng thời khi xét xử phúc thẩm, giám đốc thẩm hoặc tái thẩm, Tòa án cấp trên
cũng không bị phụ thuộc bởi các nhận định, những phán quyết của Toà án cấp
dưới. e) Việc qui định nguyên tắc độc lập trong xét xử không mâu thuẫn với
nguyên tắc qui định tại Điều 4 Hiến pháp 1992 về sự lãnh đạo của Đảng cộng sản
Việt Nam đối với hoạt động của các cơ quan nhà nước cũng như toàn xã hội. Vì,
pháp luật thể hiện ý chí, nguyện vọng của giai cấp công nhân và nhân dân lao
động, thể chế hoá đường lối của Đảng nên việc tuân thủ pháp luật cũng chính là
phục tùng sự lãnh đạo của Đảng. Mọi sự can thiệp của các cấp uỷ Đảng vào việc
xét xử từng vụ án cụ thể của Hội đồng xét xử đều là sự nhận thức không đúng đắn
về vai trò lãnh đạo của Đảng đối với công tác xét xử của Tòa án. Những nội dung
trên của nguyên tắc này chỉ áp dụng khi Thẩm phán, Hội thẩm thực hiện chức năng
xét xử, ngoài ra khi họ hoạt động với tư cách công chức thì phải tuân theo các quy
định của Luật hành chính. Độc lập xét xử và chỉ tuân theo pháp luật không đồng
nghĩa với sự tuỳ tiện, chủ quan của Thẩm phán và Hội thẩm, đồng thời cũng không
mâu thuẫn với việc trao đổi, bàn bạc với đồng nghiệp hoặc Toà án cấp trên để lựa
chọn phương án tối ưu khi giải quyết các vụ án (hiện nay theo quy chế của mỗi
Toà án thông thường đều quy định những vụ việc phải được đưa ra bàn án trước
khi xét xử. Sau khi trao đổi, bàn bạc, lắng nghe ý kiến của người khác, Thẩm phán
tự mình phải phân tích, tổng hợp, đánh giá khách quan, toàn diện các chứng cứ, tài
liệu của vụ án để đề ra các quyết định xử lý một cách độc lập, trên cơ sở quy định
của pháp luật cả về nội dung và hình thức). Nguyên tắc “Thẩm phán và Hội thẩm
xét xử độc lập và chỉ tuân theo pháp luật” đảm bảo cho Hội đồng xét xử thực hiện
quyền tự quyết của mình trong khi xét xử, đồng thời cũng buộc họ phải có nghĩa
vụ, trách nhiệm cá nhân về tính đúng đắn, hợp pháp đối với các quyết định của
mình trong quá trình giải quyết vụ án [6].
3. Trên cơ sở học những học thuyết, quan điểm về vị trí, chức năng của tòa
án trong nhà nước pháp quyền hiện đại đối chiếu với thực tiễn Việt Nam những
vấn đề sau cần được quan tâm nghiên cứu khi tiến hành cải cách tư pháp:
Thứ nhất, trong nhà nước pháp quyền, hệ thống Tòa án được tổ chức để thực
hiện quyền lực nhà nước - Quyền tài phán nhà nước. Xu thế dân chủ đã đặt tòa án
trước nhiệm vụ nặng nề bởi tự do cá nhân tùy thuộc vào sự công bằng của tòa án
và do vậy cách thức tổ chức hệ thống Tòa án có ý nghĩa quan trọng trong việc thực
hiện chức năng xét xử và khả năng độc lập trong xét xử của Tòa án. Hiện nay, ở
nước ta hệ thống tòa án được tổ chức theo tiêu chí địa giới hành chính và có ba
cấp, theo đó hệ thống Tòa án gồm: Tòa án nhân dân cáp huyện, Tòa án nhân cấp
tỉnh, Tòa án nhân dân Tối cao. Bên cạnh những ưu điểm như: làm tăng uy lực cho
chính quyền các cấp địa phương, huy động sự tham gia của các tổ chức trong hệ
thống chính trị tham gia vào công tác xét xử của tòa án, tạo điều kiện thuận lợi cho
người dân khi đến tòa án thì mô hình tổ chức hệ thống tòa án này cũng bộc lộ
nhiều hạn chế. Đó là: 1/ Tạo ra cơ hội để các cơ quan Đảng và chính quyền địa
phương có thể can thiệp vào công việc xét xử của Tòa án do có sự ngộ nhận của
một bộ phận cán bộ và người dân cho rằng hệ thống Tòa án giống như một bộ, các
Tòa án địa phương giống như những cơ quan chức năng của Ủy ban nhân dân các
cấp. 2/ Tạo ra sự mất sự cân đối về số lượng các vụ án giải quyết của các tòa án
hằng năm, nhất là giữa số lượng của các tòa án cáp huyện. Do số lượng của các vụ
án trên thực tế ở các địa phương khác nhau nên có những tòa án không có việc
hoặc ít việc trong khi đó lại có những Tòa án làm không hết việc, tình trạng án tồn
đọng thường xảy ra ở những nơi này. 3/ Cách thức tổ chức tòa án hiện hành gây ra
nhiều lãng phí, biều hiện ở chỗ một bộ máy của một Tòa án huyện với những đầu
tư tốn kém về con người, cơ sở vật chất và tài chính nhưng không sử dụng hết
công suất do có ít số lượng vụ án xảy ra trên đại hạt của Tòa án. Với những lý do
trên, thì việc đổi mới tổ chức và hoạt động của hệ thống Tòa án là đòi hỏi cấp thiết
của nhiệm vụ cải cách tư pháp hiện nay. Đã có nhiều ý kiến đánh giá về tính kém
hiệu quả của hệ thống tòa án hiện nay và đưa ra các phương án đổi mới tổ chức của
hệ thống tòa án trong những năm gần đây. Có quan điểm cho rằng, nên kế thừa và
phát triển cách thức tổ chức hệ thống Tòa án theo Hiến pháp 1946. Theo đó, ngoài
Tòa án thì không một cơ quan nào được coi là cơ quan tư pháp, nói cách khác chỉ
có Tòa án mới là cơ quan tư pháp và tòa án không chỉ thực hiện chức năng xét xử
mà còn có cả chức năng thực hành quyền công tố “Cơ quan tư pháp của nước Việt
Nam dân chủ cộng hòa gồm có: a) Tòa án Tối cao; b) các tòa án phúc thẩm; c) Các
Tòa án đệ nhị cấp và sơ cấp” (Điều 63 Hiến pháp 1946). Cụ thể hóa qui định này